Nhờ ơn của Trạch Vũ, Tiêu Sở Lam nằm viện tròn một tuần.
Đúng một tuần cô sống rất tốt, Trạch Vũ không tới lần nào, cô ăn đủ ngủ đủ, còn có người thân qua lại chăm sóc.
Ba cô bận chuyện công ty, nhưng vẫn thường xuyên qua lại thăm cô, còn mua cháo gà mà cô thích ăn nhất.
Tiêu Chinh thở dài, đánh ý hỏi:
“Các con… vẫn tốt chứ?”
Tiêu Sở Lam như đọc thuộc văn mẫu, nói lại:
“Bọn con rất tốt, Trạch Vũ đối với con rất tốt. Con đang rất hạnh phúc nè, bà không thấy sao?”
Cô cười rất thời, múc cháo ăn ngon lành.
Tuy thấy cảnh tượng yên ổn trước mắt, Tiêu Chinh vẫn có hơi nghi ngờ, nhưng liếc thấy cô cười vui như thế, ông cũng không muốn quá săm soi.
“Ba đi trước, chút nữa xuất viện mẹ con sẽ đón con về nhà mình ở vài hôm, ba mẹ cũng nhớ con rồi.”
Trong nhà chỉ sinh ra một Tiêu Sở Lam là cô, đến cùng ba mẹ cô cũng chỉ còn cô mà thôi.
“Trạch Vũ biết chưa ạ?”
“Con tự nói với nó đi, bọn con là vợ chồng mà?”
Vợ chồng… cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Nói đúng hơn thì, hiện tại bọn họ là quan hệ thế thân, cô không có quyền đòi hỏi bất cứ chuyện gì.
“Con…”
“Ba đi đây, nghỉ sớm rồi về với ba mẹ mấy hôm. Con nhé?”
Ba cô nắm tay cô, thủ thỉ.
Tiêu Sở Lam nhìn ra hy vọng muốn cô về nhà của ba mình, thật sự không thể nào khước từ, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3438054/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.