Chuông đồng hồ điểm 10 giờ tối, Lục Phong về đến nhà, đặt sò lụa nướng nóng hổi lên bàn. Sò có mùi rất rất thơm, hương thơm len vào khe cửa, chui vào mũi Thái Hữu Dương.
Thái Hữu Dương tắt video, bỏ tai nghe xuống, rón rén đi tới cạnh cửa.
Lục Phong ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ bình thản.
Mũi Thái Hữu Dương ngửi được mùi sò nướng, chảy nước bọt điên cuồng.
Muốn ăn quá.
Cửa mở ra một khe, Thái Hữu Dương ở phía sau ló mắt ra, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Phong: “Anh mới ra ngoài hả?” Tầm mắt y lại bay về phía sau lưng Lục Phong. Sò đâu? Y không nhìn thấy đâu cả.
Lục Phong: “Trên quảng trường có bán sò lụa nên anh mua về.”
Suy đoán của Thái Hữu Dương được khẳng định, nói: “Anh ăn khuya hả?”
Lục Phong mím mím môi, cố gắng đè khoá miệng đang cười xuống, lạnh nhạt nói: “Muốn ăn sao?”
Thái Hữu Dương do dự. Y còn đang cãi nhau với Lục Phong, sao có thể ăn đồ của anh được.
Lục Phong thấy y chần chừ, quay người giả vờ lục lọi một hồi lấy hộp nhựa đựng sò ra, nói: “Sắp nguội rồi, không ai ăn thì chỉ đành vứt đi thôi.”
“Đừng mà.” Thái Hữu Dương không kìm được kêu lên, “Đừng vứt mà!”
Lục Phong quay đầu lại nhìn y.
Thái Hữu Dương vội vàng thu hồi vẻ sốt sắng, thầm nuốt ngụm nước bọt, nói: “lãng phí lắm. ý em là vậy.”
Lục Phong: “Em không ăn thì anh ăn đây.”
Thái Hữu Dương ngây ngẩn cả người: Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-thai-co-chut-ngot/2545889/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.