Tà tâm muốn “Thượng vị” của Thái Hữu Dương vẫn luôn bất tử, Lục Phong cũng đã quen rồi. Y vẫn đang bị thương, Lục Phong cũng không muốn “Trừng phạt”, chỉ nắm chặt đùi y hơi dùng lực, đẩy sang hai bên.
Thái Hữu Dương lập tức rớt nước mắt: “Em sai rồi em sai rồi em sai rồi!!!”
Lục Phong thờ ơ đáp: “Đừng có kêu, anh còn chưa ngồi lên nhún đâu.”
Thái Hữu Dương nghẹn ngào ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh không chút gợn sóng, nhất thời cảm thấy anh thật tàn khốc, thật vô tình,
Lục Phong thấy y lộ ra vẻ thống khổ, cảm thấy buồn cười, bèn giữ nguyên tư thế này, nâng đùi y đặt lên hai đầu gối mình, ngón tay cái men theo đùi mà xoa xoa, miệng lại lạnh nhạt nói: “Còn nghĩ nữa anh sẽ làm em đấy.”
Trong lòng Thái Hữu Dương thề thốt: Anh chờ đấy, đến lúc em ổn rồi, nhất định ngày ngày sẽ cho anh tan thành mây khói.
Y biết rõ đạo lý hình thế bỉ nhân cường*, trong đầu đã chiếu ra 108 loại phương pháp áp đảo cảnh sát Lục, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười ngoan ngoãn. Y dùng gương mặt mềm mại dán lên cơ bắp rắn chắc của cảnh sát Lục, cười hì hì nói: “Anh còn không biết em sao, em chỉ nói miệng cho sướng vậy thôi, anh đừng chấp nhặt với em chứ.”
*Hình thế bỉ nhân cường: ý nói kẻ mạnh làm chủ được tình hình
Lục Phong tán thành gật đầu nói: “Em cũng có thể nói ngoài miệng mấy câu thôi.”
Thái Hữu Dương cắn nát một cái răng bạc.
Bởi vì y đang ghé trên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-thai-co-chut-ngot/122446/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.