Vu Đồng dùng chân kẹp chăn, hai tay kéo góc chăn, đồng hồ sinh học khiến cô lầm bầm một tiếng rồi dần dần tỉnh lại, mấy cái tủ quần áo bằng gỗ dần hợp lại làm một trong mắt Vu Đồng, cô hốt hoảng trợn mắt.
Vị trí này ở phòng cô không phải là cửa sổ à?
Vu Đồng cứng ngắc quay sang bên trái, trên tường chỉ có rèm cửa phong cách phục cổ Baroque đang rủ xuống, có thể tưởng tượng khi rèm cửa được vén sang hai bên, ánh nắng chiếu vào sẽ rực rỡ thế nào.
Bởi vậy… Đây không phải phòng của cô!
Vu Đồng chợt ngồi phắt dậy gãi rối tung tóc, cô nhìn lướt qua bốn phía, sao phòng này lại không có cửa nhỉ?
Hoặc là nói, cửa hơi trừu tượng rồi đó?
Cửa chỉ là một khối gỗ lung lay sắp ngoẻo trên trục.
Vu Đồng cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn còn nguyên vẹn, cũng không có dấu hiệu lạ nào, cô lại quay sang nhìn tủ đầu giường, trên đó có đặt một khung ảnh màu đen, cô lại gần vừa nhìn, những người trong bức hình có Phương Thành, chắc là ảnh gia đình.
Vu Đồng nhíu mày, đây phòng của Phương Thành?
Sao cô lại ở đây?
Tiếng bước chân trong hành lang dần tới gần, Vu Đồng căng thẳng nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Mấy giây sau, Phương Thành xuất hiện, ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
Vu Đồng vội vàng xốc chăn xuống giường, giẫm chân trần lên sàn gỗ đi về phía Phương Thành, mấy bước đầu còn đi bình thường, mấy bước sau đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458155/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.