Vu Đồng và Tôn Diễm Viễn đánh nhau trong phòng ăn, cũng không phải đánh lộn gà bay chó sủa, mà thật ra chỉ là đá chân một cái, không tránh được một cú nên trên người bị một vết bầm thôi.
Trợ lý chỉ bình tĩnh đứng gọn ở một bên, không hề có ỵ́ tiến lên ngăn cản, huống chi với khí thế của Vu Đồng và Tôn Diễm Viễn, đoán chừng không phân biệt được ai cao ai thấp thì sẽ không chịu dừng tay đâu.
So về sức lực, Vu Đồng có thể ở vào thế hạ phong, nhưng so độ linh hoạt thì Tôn Diễm Viễn vẫn kém Vu Đồng một khoảng lớn.
Vu Đồng vừa né đòn vừa nói: “Tôn Diễm Viễn, đàn ông đánh phụ nữ không phải đàn ông tốt.”
Ánh mắt Tôn Diễm Viễn hung dữ: “Ai cho em sờ anh.”
Vu Đồng dùng gót giày cao gót giẫm lia lịa lên mu bàn chân Tôn Diễm Viễn, cô giơ tay: “Dừng, tôi nhận lỗi với anh.”
Mu bàn chân Tôn Diễm Viễn cũng đang đau nhói nên ngừng lại, anh hất tóc mái hơi rối rồi về chỗ ngồi, anh cởi cúc tay áo vest ra, cầm ly rượu lên rót đầy ly cho mình, sau đó uống một hơi cạn sạch để đè lửa giận xuống.
Vu Đồng xoa cổ tay: “Xin lỗi, đã biết tâm tư của anh rồi.”
Tôn Diễm Viễn lườm Vu Đồng, anh không nói gì, lại rót cho mình một ly.
Vu Đồng ung dung ngồi lại vị trí của mình, mặc dù trong quá trình động thủ đã làm vỡ không ít đồ đạc nhưng may mà thịt trong đĩa của cô vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458115/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.