Vu Đồng ngồi xếp bằng ngáp dài ở trên ụ đá, xe ba bánh điện đỗ ở bên cạnh, lò nướng khoai vẫn đang bốc hơi nóng ngùn ngụt.
Cô thở dài, hôm nay chọn sai chỗ rồi, chỗ này vô cùng vắng người, vào giờ tan tầm cao điểm mà cũng chẳng có ma nào ngó ngàng.
Vu Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra để xem giờ, thấy cũng muộn rồi nên đành dọn hàng rồi về nhà.
Vu Đồng đứng lên, vừa mới tới cạnh xe ba bánh thì bỗng thấy có một đám người đi từ bên kia đường tới bao vây cô.
Vu Đồng liếc xéo thấy trên mu bàn tay phải của bọn họ có xăm hình bọ cạp.
Lúc này, cô mới nhớ ra hình như là trước kia cô và ông có đắc tội với bọn họ.
Vu Đồng đếm sơ sơ số người, ba vòng trong ba vòng ngoài, ôi mẹ ơi, rốt cuộc là có bao nhiêu người tới vậy? Có lẽ là trước kia bọn họ bị cô và ông đánh đến sợ nên lần này đã kêu gọi hết đám anh em có thể huy động được.
Vu Đồng sầu… éc… Khó xử lý rồi đây… Chắc là cô phải bị thương thì mới có thể thoát thân được rồi.
Tên cầm đầu nói với vẻ u ám: “Cái đệch! Cuối cùng thì bọn tao tìm thấy mày rồi!”
Vu Đồng quay đầu sang cười hê hê, cô cầm que cời (còn gọi là que đời) khoai lang lên đập vào đầu gã, rồi lại đạp vào bụng gã, gã rên rỉ đau đớn ngã vào đám anh em.
Chiêu này vừa ra, đám người tới tấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458101/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.