Phương Thành bận rộn trong phòng bếp, ông cụ thì nhàm chán lượn lờ quanh phòng khách, dạo bên này bên tí, lượn bên kia một ít.
Vu Đồng quay
sang nhìn ông cụ: “Ông, ông đang làm gì vậy?"
Ông cụ chắp tay, nói với vẻ đầy lí lẽ: “Ông đang quan sát cho mày xem phòng cưới sau này của mày có được không?"
Vu Đồng hùa theo ông: “Vậy ông cảm thấy có được không ạ?"
Ông cụ liếc nhìn Phương Thành đang đặt đồ ăn lên bàn ăn, khẽ lắc đầu, cố ý cao giọng: “Mới nhìn phòng khách thôi thì đã thấy được gì chứ.
Sao mà
ông biết được nhà này có được không?"
Phương Thành nghe vậy thì quay lại nhìn ông cụ, sau đó cười nói với Vu Đồng: “Vu Đồng, em dẫn ông đi thăm nhà đi."
Vu Đồng cười bất đắc dĩ.
Được lắm, gian kế của ông cô đã thành công rồi.
"Được rồi, ông à, nào, để cháu dẫn ông đi xem từng phòng một." Vu Đồng kéo cánh tay của ông cụ, dẫn ông đi thăm từng phòng một.
Sau khi xem xong mấy phòng, rốt cuộc cũng tới phòng ngủ cho khách của Vu Đồng.
Ông cụ vừa vào phòng đã thấy điều không đúng: “Ê nhóc con."
"Dạ."
Ông cụ quay đầu lại, cười với vẻ nham nhở: “Gối trong phòng này của mày đâu?"
Vu Đồng chớp mắt mấy cái rồi nói lắp bắp: “Cháu, cháu, cháu ngủ không cần gối."
Ông cụ cười thầm, gật đầu với vẻ sâu xa.
Cuối cùng là đi đến phòng ngủ của Phương Thành ở bên cạnh.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458095/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.