Vu Đồng đặt tay lên cửa xe, mặt gối lên cánhtay cảm nhận tốc độ của gió.
A Sơn liếc cô qua khóe mắt, mới tí tuổi đầu mà đã có dáng vẻ nặng nề tâm sự rồi, sao mà sống còn khổ hơn cả người già vậy.
"Vu Đồng, cô bảo tôi đưa cô tới nhà họ Phương để làm gì?"
Vu Đồng nhướng mày ổn Mi ổn định tâm trạng: “Đến nhà chồng của tôi thì đương nhiên là để thăm hỏi rồi."
A Sơn giật mình: “Nhà chồng?"
Vu Đồng cười nói: “Ừm, tôi đã gả cho Phương Thành rồi thì nhà họ Phương đương nhiên là nhà chồng của tôi rồi."
A Sơn hít sâu một hơi, vết sẹo dài bên khóe miệng cũng giần giật theo.
Ông nói với vẻ khó hiểu: “Không phải lúc trước cô nói cô và Phương Thành không có quan hệ gì hết hay sao?"
Vu Đồng càng cười vui vẻ hơn: “Lòng dạ con gái như kim dưới đáy bể mà."
“Cô bao tuổi rồi, đến tuổi lấy chồng rồi sao?"
"Tôi đã 22 tuổi rồi." Vu Đồng bĩu môi, hoặc là 23.
A Sơn cười sang sảng: “Được rồi, đến nơi rồi."
Vu Đồng cẩn thận nhìn ra bên ngoài, A Sơn dừng xe ở bên phải lối đi vào rừng cây rậm rạp, đúng chô tránh được camera.
Vu Đồng mở cửa xe: “Chú đầu trọc, cảm ơn chú, còn lại cứ để tôi tự đi là được."
"Cô đang đêm hôm khuya khoắt đến thăm hỏi, cũng quá bất thường rồi đấy."
Vu Đồng nhếch môi: “Tôi vốn dĩ không phải người bình thường mà."
"Cho cô ba tiếng, ba tiếng sau mà không ra thì tôi sẽ rời đi."
"Được, tôi nợ ơn chú hơi nhiều rồi đấy."
"Mau đi đi."
"Ô kê."
Vu Đồng khịt mũi, đi vào theo sườn đát ở phía bên phải.
Cô đã tới nhà họ Phương hai lần, nếu lần đầu tiên vẫn chưa nhớ hết được địa hình thì tới lần thứ hai, cô đã nhớ hết rồi.
Vu Đồng đi theo đường tắt đến trước con đường xi măng duy nhất băng qua hồ nước bao quanh biệt thự.
Nếu cô đi vào từ cửa chính là chắc chắn sẽ không tránh được camera, nhưng cô có thể đi vào từ đâu được nữa?
Xung quanh toàn là nước, Cô phải vào kiểu gì đây?
Vu Đồng nghe thấy có tiếng ô tô ở phía sau, cô trốn vào bụi cỏ, là một chiếc xe Jeep có thùng đựng hàng ở phía sau.
Có hai chiếc xe đạp được đặt trong thùng xe, chờ lúc chiếc Jeep thả chậm tốc độ để bẻ cua, Vu Đồng nhẹ nhàng nhảy vào, núp ở phía sau.
Khi chiếc xe đi đến cổng, Vu Đồng nhanh nhẹn nhảy xuống, trốn vào trong lùm cây.Cô nhìn theo chiếc xe ấy,người ngồi trên ghế phụ bước xuống, Vu Đồng nhướng mày, là em trai của Phương Thành – Phương Quân.
Một cô gái đi giày da, ăn mặc cực ngầu bước xuống từ vị trí ghế lái, xem ra chiếc xe cũng là của cô t.
Phương Quân vẫy tay với cô gái đó, say khướt nói: “Đi nào cục cưng."
Cô gái tiến lên ôm anh ta, kéo anh ta vào trong nhà.
Vu Đồng nhướng mày gật gù,bạn chịch xã giao sao? Dám mang bạn giường về nhà, to gan thật.
Vu Đồng nhìn xung quanh rồi đi vòng ra sau nhà,trèo lên cây rồi lẻn vào từ bệ cửa sổ phía sau.Vu Đồng nhắm mắt lại, cẩn thận ngửi, trong trí nhớ của cô, mùi của Hứa Tuệ Tâm là mùi nước hoa khó chịu này.
Cô tránh né camera tìm kiếm hồi lâu,cuối cùng cũng tìm được.
Nhưng điều khiến cô cảmthấy kì lạ chính là Hứa Tuệ Tâm và Phương Dương lại chia phòng ngủ.
Vừa nãy lúc cô tình cờ trông thấy Phương Dương đang nốc cạn ly rượu vang đi vào căn phòng ở góc hành lang, mà Hứa Tuệ Tâm thì lại đang nằm ngủ say như chết trên chiếc giường lớn ở trong căn phòng trước mặt cô.
Vu Đồng đi đến bên cạnh giường của bà ta,cúi người bật đèn ngủ lên,hai tay khoanh trước ngực, để xem bà ta bị đèn chiếu chói mắt đến lúc nào mới tỉnh.
Chỉ chốc lát,Hứa Tuệ Tâm đã vô thức dùng tay che mắt, sau đó chậm rãi mở mắt ra, bà ta muốn đưa tay tắt đèn,ai ngờ bêncạnh giường lại có bòng người, dọa bà ta sợ gần chết.Bà ta muốn hô hoán nhưng lại bị Vu Đồng bịt miệng lại.
Vu Đồng bình tĩnh hỏi: “Sợ sao?"
Cho dù Hứa Tuệ Tâm có buồn ngủ hơn nữa thì lúc này cũng bị dọa cho tỉnh ngủ, chỉ biết trợn mắt run rấy.
Vu Đồng nghiêng đầu quan sát bà ta: “Theo lý thì tôi phải gọi bà là mẹ, nhưng...!bà còn nhớ bà đã làm gì với ông tôi không? Còn nhớ không?"
Hứa Tuệ Tâm muốn giãy giụa hô cứu nhưng lại bị Vu Đồng đè chặt trên giường, không thể phát ra được âm thanh nào.
Vu Đồng hạ giọng hỏi: “Không nhớ sao?"
Hứa Tuệ Tâm nhìn trân trân vào đôi mắt u ám của cô,vội vàng lắc đầu.
Vu Đồng nhướng mày: “Nhớ không?"
Bà ta rụt cổ lại gật đầu.
Vu Đồng nhếch môi cười: “Hứa Tuệ Tâm, những trò này của bà đều lén lút làm sau lưng người nhà họ Phương nhỉ? Nếu tôi nói cho bọn họ thì bà đoán xem sẽ như thế nào?"
Hứa Tuệ Tâm chỉ trợn trừng mắt mà phát ra tiếng “ưm ưm".
Nhưng vẻ mặt Vu Đồng vẫn lạnh lùng dửng dựng.
Cô nói với giọng lạnh lẽo: “Lúc trước bà bắt cóc tôi để uy hiếp, ép ông tôi làm việc, bây giờ tôi có nên đòi lại trên người bà không nhỉ?"
Ánh mắt cô rơi trên bức tượng con ngựa giương cánh được đúc đặc ruột ở đầu giường.
Hứa Tuệ Tâm đảo mắt, nhìn theo ánh mắt của Vu Đồng, ánh mắt bà ta ngập tràn vẻ sợ hãi, nước mắt lăn xuống.
Vu Đồng nheo mắt lại: “Nếu tôi cầm cái đó để đập thì hôm nay bà chết chắc rồi."
Hứa Tuệ Tâm khóc thút thít, nước mắt rơi lên gối.
Vu Đồng khinh thường liếc nhìn: "Bà cũng biết sợ sao?Sao lúc trước làm việc trái với lương
tâm lại không sợ?"
Ánh mắt Hứa Tuệ Tâm cầu xin tha thứ.
Vu Đồng hít sâu,bình tĩnh lại: "Hứa Tuệ Tâm,bà đừng nói với tôi là bà đã trả tiền gì đó,trả tiền thì có ích lợi gì? Ông của tôi đã đồng ý sao? Nếu bà không ép ông thì ông đã có thể..."
Có thể sống sống lâu trăm tuổi...!Vu Đồng nghiến chặt răng,mày nhíu chặt lại.
Vu Đồng hít sâu mấy cái,sau đó nói kề bên tai Hứa Tuệ Tâm: “Hứa Tuệ Tâm,tôi cảnh cáo bà, chớ có ý đồ gì với tôi, cũng chớ có ý đồ gì với ông tôi nữa."
Sau bữa cơm tất niên ấy,ông cô đã bảo cô phải đề phòng Hứa Tuệ Tâm, điều này chứng tỏ trong lòng Hứa Tuệ Tâm vẫn còn ý đồ xấu, vẫn còn tòm tem bọn họ.
"Hiểu chưa?"
"Um ưm ưm.." Hứa Tuệ Tâm gật đầu lia lịa.
Vu Đồng cười tàn nhẫn: “Nếu bà làm gì đó thì tôi sẽ trả lại bà gấp trăm gấp ngàn lần...!ừm...!nghe ông tịi nói là...!bà muốn cổ phần hả?
Hứa Tuệ Tâm không ngừng lắc đầu.
Vu Đồng kề sát bên tai bà ta, giọng nói lạnh lẽo: "Bà muốn cổ phần, muốn tiền,không phải là vì muốn trải đường cho Phương Quân hay sao..."
"Nhưng nếu bà còn dám manh động nữa thì tôi sẽ giúp Phương Thành lấy lại tất cả, từng chút, từng chút một..."
"Để cho bà và con trai của bà không còn một đồng một cắc nào, cút ra khỏi nhà họ Phương..."
"Hứa Tuệ Tâm, bà nên biết, nếu tôi có thể tránh được camera để tiến vào nhà họ
Phương dễ như trở bàn tay một lần thì cũng có thể đi vào lần thứ hai.
."
Dứt lời, Vu Đồng đứng dậy hoạt động gân cốt một chút.
Cô buông một ngón tay đang bịt miệng Hứa Tuệ Tâm ra, cười xấu xa nói: “Bây giờ tôi có thể buông tay ra rồi,nhưng nếu bà chớ có hô hoán...!nếu không..."
Bàn tay trái đang đeo găng tay của Vu Đồng cầm con ngựa trang trí lên, tay phải chậm rãi thả Hứa Tuệ Tâm ra, ngoài run rẩy sợ hãi thì bà ta không còn tỏ vẻ gì nữa.
Vu Đồng xuống giường,vừa mới dịch người thì Hứa Tuệ Tâm đã định chạy chân đất ra ngoài.Vu Đồng kêu bà ta không được hô hoán nên bà ta thật sự không dám hô hoán,nhưng bà ta dám chạy.
Vu Đồng ngáng chân ra, Hứa Tuệ Tâm vấp phải,ngã sõng soài xuống dưới sàn nhà.
Vu Đồng ngồi xổm bên cạnh bà ta: “Bà muốn làm gì?"
Hứa Tuệ Tâm nghiêng mặt qua,run rẩy nói: “Tôi không hề hô hoán..."
Vu Đồng cầm con ngựa gõ nhẹ lên đầu bà ta: "Sao bà lại chú trọng vào chi tiết như vậy chứ? Tôi kêu bà không được hô hoán, nhưng tôi cũng không hề cho bà chạy cơ mà."
Hứa Tuệ Tâm sợ hãi co rúm lại dịch người ra sau, lưng dán lên trường, ôm gối không dám nói lời nào.
"Keng".
Vu Đồng ném con ngựa xuống cạnh chân bà ta, Hứa Tuệ Tâm sợ run người.
Vu Đồng lại lạnh lẽo liếc nhìn Hứa Tuệ Tâm: “Nhớ rõ lời tôi nói hôm nay chưa?"
Hứa Tuệ Tâm không ngừng gật đầu.
Vu Đồng ngó nghiêng xung quanh rồi xé một đoạn vải ga giường, bịt kín mắt bà ta lại rồi dặn dò: “Đếm lùi từ một trăm rồi mới được bỏ xuống."
"Được được...!được..."
Vu Đồng đứng lên,nhẹ nhàng đi ra phía sau,mở cửa ban công ra.
Hứa Tuệ Tâm nghe thấy tiếng động nên muốn gỡ đoạn vải xuống, trong phòng lại vang lên giọng nói của Vu Đồng: “Hứa Tuệ Tâm,tôi đang nhìn bà đó, đã hết một trăm rồi sao?
Bà muốn chết thì cứ nói thẳng."
Hứa Tuệ Tâm vội vàng thu tay lại, không dám động đậy thêm nữa.
Vu Đồng nhíu mày hừ nhẹ, sau đó xoay người nhảy xuống.
Một lát sau, Hứa Tuệ Tâm run rẩy sờ ra sau đầu, lấy đoạn vải xuống.
Bà ta nhìn xung quanh hai lần rồi lảo đảo đi tới cạnh cửa,tay đã cầm lên chốt cửa định kêu cứu nhưng rồi lại dừng lại.
Bà ta siết chặt nắm đấm, đầu gối hơi đau âm ỉ, vẻ mặt độc ác tới mắc có thể năm vằm người khác.
Bà ta có thể đuổi Đường Dung ra khỏi nhà họ Phương, có thể gả cho Phương Dương, có thể sinh được con trai, có thể khiến cho Phương Thành không thể về nhà thì sự uy hiếp tối nay có là gì.
"Hứ..." Hứa Tuệ Tâm buông nắm đấm cửa ra.
Nhịn xuống là được rồi, chỉ cần nhịn xuống là được rồi.
Xét về thủ đoạn thì bà ta còn giỏi hơn Vu Đồng nhiều.
Từ mấy chục năm trước, bà ta đã biết thầy sờ cốt khác người thường.
Bà ta để ông cụ sờ xương Phương Thành, Phương Thành quả thật đã làm theo những gì ông cụ nói, vẽ tranh, phục chế văn vật, cả đời không có tiền đồ.
Bà ta vốn định thả cho Vu Đồng một lúc, chờ qua một thời gian ngắn nữa mới bắt lại...
Nụ cười khát máu vô cùng đáng sợ hiện lêp trên mặt Hứa Tuệ Tâm.
Bà ta nghiến rằng nói: “Vu Đồng..."
Vu Đồng vốn đang đau não nghĩ xem đi ra ngoài như thế nào,ai ngờ bạn giường của Phương Quân ch*ch xong thì cũng lái xe rời đi luôn, vừa hay để cho Vu Đồng đi ké một đoạn.
Vu Đồng trở lại xe của A Sơn.Ông xem giờ,nhanh thật.
Vu Đồng cười nói: “Chú đầu trọc, đi thôi."
A Sơn nổ máy, quay xe lái trở lại.
Ông hỏi: “Sao rồi, thăm hỏi xong rồi hả?"
Vu Đồng cười khẽ, lắc đầu: “Vâng, uy hiếp xong rồi."
A Sơn nhíu mày: “Vu Đồng này, trên đời này có hai loại người xấu."
"Hửm?"
"Một loại là cô uy hiếp rồi thì sẽ không dám tái phạm nữa.Còn loại kia,cô uy hiếp rồi thì sẽ càng hận cô hơn, sau đó đáp trả lại gấp trăm lần.
Không biết người cô thăm hỏi thuộc loại nào?"
Vu Đồng cụp mắt trầm ngâm suy nghĩ, sau đó thì thầm: “Tôi không biết, chỉ mong bà ta là loại thứ nhất..."
A Sơn không nói gì nữa.
*
Lúc Vu Đồng về đến nhà, cô nhanh chóng cởi găng tay ra, thay lại áo ngủ, sau đó lặng lẽ đi vào phòng ngủ, lặng lẽ leo lên giường nằm.
Cô vừa mới đặt người xuống thì Phương Thành đã vòng tay qua ôm cô.Giọng nói trầm thấp của Phương Thành vang lên sau lưng cô: “Đi đâu vậy?”
Vu Đồng xoay người lại nhìn thẳng vào anh: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
Vu Đồng vẽ vòng tròn trước ngực Phương Thành, thì thầm: “Anh… tỉnh… lúc nào vậy?”
“Lúc em đi ra ngoài.”
“.
.”Vu Đồng chủ động xích lại gần, làm nũng như trẻ con mắc lỗi: “Vậy sao anh không ngăn cản em?”
Phương Thành sờ đầu cô: “Nếu em đã hạ thuốc ngủ với anh thì chứng tỏ là em không muốn anh đi cùng, nên anh chỉ có thể chờ em về rồi hỏi em thôi.”
“Em không làm chuyện xấu đâu.
.”
“Em đến phòng làm việc của anh à?”
“Sao anh biết?”
“Trộm sách cổ rồi hả?”
“Vâng…”
“Sau đó thì sao?”
“Đốt rồi.
.”
Vu Đồng lại nhanh chóng bổ sung: “Em không thể để nó bị đưa ra triển lãm được…”
Phương Thành trầm giọng đáp: “Ừm, anh biết.”
“Sách bị trộm rồi thì… thầy Vương và Lã Mông Dương có phải chịu trách nhiệm hay không?”
“Họa do vợ gây ra thì anh sẽ giải quyết.”
“Anh giải quyết như thế nào?”
“Ừm, yên tâm đi.
Ngủ thôi.
.”
Vu Đồng ôm chặt Phương Thành hơn, nhắm mắt lại rồi dần thiếp đi, Phương Thành khẽ vuốt ve đầu cô.
Cuối cùng, Vu Đồng vẫn không biết Phương Thành đã giải quyết chuyện đó như thế nào.
Phòng làm việc bị mất đồ mà tất cả mọi người vẫn làm như không có chuyện gì.
Thỉnh thoảng, cô lại giả vờ moi lời Phương Thành, anh mới thoáng để lộ một chút, ý là lợi dụng quyền thế, quan hệ, tiền bạc thì cuối cùng mới giải quyết được.
Mà về sách cổ, Vu Đồng chỉ biếtcuốn đã được phục chế xong ở trên bàn mà không hề biết rằng có tổng cộng ba cuốn được đưa tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]