Cũng không biết đã qua bao lâu,Hàn Húc vỗ cánh tay Vu Đồng, anh cười bất đắc dĩ nói: “Siết chặt quá, anh sắp ngạt thở rồi.”
Lúc này, Vụ Đồng mới buông anh ra.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, mỉm cười với anh.
Hàn Húc đứng dậy cúi đầu nhìn Vu Đồng: “Đi thôi,sang phòng bên cạnh.
Ông có điều muốn nói với em.”
“Điều gì?”
Hàn Húc chỉ nói: “Có lợi cho em."
Hai người đi sang phòng bên cạnh.
Ông cụ đang ngồi xem TV, bên cạnh giỏ hoa quả ở trước mặt có một hộp gỗ nhỏ.
Hàn Húc và Vụ Đồng vừa mới bước vào, ông cụ đã tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe mắt lại lén nhìn phản ứng của hai người.
Ông thầm thở phào,
Ừm,xem ra là đã giải quyết êm thấm rồi.Vừa nãy ông còn lo liệu bọn họ có ầm ĩhay không.
“Ông.” Vụ Đồng xụ mặt gọi ông.
Ông cụ cười khà khà: “Nhóc con hả, nào nào nào, ông có cái này cho mày này." Ông cụ chỉ sợ cô ghi sổ thù vặt chuyện ông giấu giếm cô.
Vụ Đồng bĩu môi đi đến bên cạnh ông cụ: “Cái gì mà thần thần bí bí vậy?"
Ông cụ kéo Vu Đồng xuống ngồi cạnh rồi cầm chiếc hộp gỗ nhỏ ở trên bàn lên.Ông nhét nó vào tay cô,bảo cô tự mở ra xem: “Xem đi."
Vụ Đồng không hiểu,gì mà thần bí quá vậy?Cô cúi đầu bật chiếc chốt đã rỉ sét loang lổ rồi mở nắp hộp ra, bên trong có một tấm vải đỏ đã cũ nát.
Vụ Đồng sờ lên,bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-so-cot/2458067/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.