Edit: Na
1.
Vừa đến giờ tan học, những thiếu niên thiếu nữ trẻ nóng lòng muốn đi ăn que nướng mà nhanh thu dọn dụng cụ vẽ tranh, nở nụ cười xán lạn nói tạm biệt với cô.
“Tạm biệt cô An.”
“Tạm biệt.”
An Điềm vẫn ngồi ở trước giá vẽ, cười xua tay một cái. Chờ mọi người đi hết rồi, cô mới đưa mắt nhìn tờ giấy vẽ của mình, khẽ thở dài.
Vẫn không vẽ ra cái gì.
Năm trước sau khi tốt nghiệp, cô không thể vẽ được tác phẩm nào mà cô thấy vừa lòng. Hào quang của danh hiệu hoạ sĩ thiên tài Học viện Mỹ thuật Q lúc trước, giờ đã lụi tàn sau nhiều lần bị cô lạm dụng.
Nếu để cho người ta nhắc tới, sợ là nó sẽ kết thúc bằng hai chữ “Đáng tiếc”.
An Điềm theo bản năng buông lỏng tay khiến cho bút màu nước trong tay dính vào chiếc váy trắng, nhuộm thành một mảnh màu xanh. Cô cảm thấy chói mắt một cách khó hiểu, mím chặt môi, quá trình thu dọn đồ không thể không nhanh hơn.
Cô Trương từ lớp học thư pháp bên cạnh đi ngang qua phòng vẽ tranh, thấy cảnh tượng bên trong thì dừng chân lại.
Giữa phòng vẽ tranh có một chậu hoa trên bàn, trong chậu hoa có hoa màu hồng nhạt kết hợp với hoa màu trắng, với ánh hoàng hôn chiếu xuống nó trông rất nghệ thuật.
Năm sáu cái giá vẽ đều phủ vải trắng lên, để cho người khác không thể nhìn lén các bức tranh.
Mà phong cảnh đẹp nhất trong phòng vẽ tranh không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-sac-noi-long-tham/2445164/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.