"Thật không ngờ anh cũng hiểu biết nhiều ra phết đấy, sinh viên đại học như tôi cũng phải bái phục".
Vừa ra khỏi Đạo quán, Liễu Nguyệt Như đã mỉm cười trêu chọc tôi.
Xem ra tâm trạng của cô ấy hôm nay không tệ.
"Tôi mắng họ hàng nhà cô mà cô lại còn có tâm trạng khen tôi à?"
Phản ứng của Liễu Nguyệt Như khiến tôi dở khóc dở cười.
Có điều ba chữ "chồng chưa cưới" mà cô ấy nói khiến phiền não trong lòng tôi tan biến hết, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tôi đang nói chuyện phiếm với Liễu Nguyệt Như thì đột nhiên Tào Mai chân đi giày cao gót lạch cạch đuổi theo sau.
"Tiểu Trương, tiểu Trương, xin đợi một chút".
Dù khoảng cách chỉ có mấy bước chân nhưng khi Tào Mai đuổi đến nơi thì đã thở không ra hơi.
Đối với người phụ nữ vừa bôi nhọ ông nội mình này, tôi đương nhiên không thể tay bắt mặt mừng.
"Tiểu Trương, ban nãy cảm ơn cậu. Suýt nữa thì tôi đã bị gã Đạo sĩ kia lừa rồi!"
Tào Mai một lúc sau mới thở bình thường lại được, mở lời cảm ơn tôi.
"Đừng cảm ơn, tôi chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, có kẻ ngốc mới tin lời tôi nói".
Tôi lạnh lùng nhìn Tào Mai, giọng nói lạnh như băng.
Ha ha, đến lúc có chuyện mới xun xoe nịnh bợ, đúng là ti tiện.
Quả nhiên, câu sau của Tào Mai đã vạch trần ý đồ của bà ta.
"Trương đại sư, trước đây là do tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, có điều giờ tôi còn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/218391/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.