Tôi đang mải mê suy nghĩ không biết hồn ma kia định có ý đồ gì nên không để ý thấy Liễu Nguyệt Như đi trước tôi đột nhiên dừng lại.
Chúng tôi vốn không cách xa nhau lắm nên đợi khi tôi phản ứng lại thì đã ngã lên cả người cô.
Thấy Nguyệt Như lảo đảo vì bị tôi đụng trúng nên tôi vội vàng đỡ cô.
“Xin…”
“Xin lỗi”.
Tôi định lên tiếng thì Liễu Nguyệt Như đã xin lỗi tôi trước.
Tôi ngây người, nhất thời không hiểu ý cô.
“Trương Ly, tôi không nên nghi ngờ anh…”
Hình như cảm thấy ngại nên Liễu Nguyệt Như chỉ cúi đầu chứ không quay người lại.
“Ờ, cô nói khi nãy ấy à, tôi chẳng nhớ nữa rồi”.
Lời xin lỗi nhẹ nhàng của cô khiến những bực dọc trong người tôi lập tức biến mất.
Tôi không khỏi có thêm thiện cảm với cô.
Liễu Nguyệt Như không bạc tình như bố mẹ cô mà ngược lại khá đáng yêu, đơn thuần.
Tôi đang suy nghĩ thì bỗng dưới nhà có tiếng huyên náo vang lên.
“Anh cảnh sát, các anh phải điều tra cho kỹ để bắt kẻ xấu xa kia đưa ra công lý, dám chôn thi thể ở đây, chẳng phải là gieo họa hại người sao?”
Liễu Chấn Quốc gầm lên.
Tôi bỗng chột dạ.
Mới có một lúc mà cái ông già đó đã báo cảnh sát rồi!
Có lẽ nghe thấy có án mạng nên cảnh sát cho rằng vụ việc nghiêm trọng. Lúc này trong sân đã đứng đầy những người làm nghiệp vụ chuyên môn.
“Chuyện gì vậy?”
Hành động tự tiện của Liễu Chấn Quốc khiến tôi khó chịu.
Người chết hồn đi, sau đó được dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/218387/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.