“Thôi bỏ đi, người không chết là được, nếu không tôi lại phải lo tới việc không biết khi nào thì mình cũng chết theo”.
Thấy tôi sắp bùng nổ thì ông Tôn đột nhiên vỗ đùi và đứng lên.
“Đứng lên, về nhà thôi”.
Vừa nói, ông ấy vừa đi về phía cửa. Đang định rời đi thì dường như bỗng nhớ ra điều gì đó, thế là ông quay người lấy từ trong ngực ra một tờ bùa và dán lên cánh cửa phòng ngủ.
“Mặc dù thần hồn đã tiêu tán nhưng cũng nên để vong hồn tiêu tán sạch sẽ. Cách làm tiêu tan thi thể của mọi người rất dễ triệu gọi những thứ không sạch sẽ. Tấm phù này của tôi coi như là để giúp bà ấy yên vị”.
Ông Tôn hiếm khi tỏ ra lương thiện như vậy. Hành động của ông ấy khiến Nguyễn Vân khóc như mưa.
Làm xong thì ba người chúng tôi bèn ra khỏi cửa.
Bởi vì trước đó tôi có nói là nhà họ Uy có thể đang ở gần đây nên không biết ông Tôn đã tìm được ở đâu ra một chiếc xe và nó dừng ngay bên ngoài.
Ra khỏi cửa, bước lên xe, chúng tôi trở về nhà.
Cả quá trình diễn ra liền một mạch, không hề cho người nhà họ Uy có cơ hội phản ứng.
Khi bước xuống xe, Liễu Nguyệt Như và Tam Thanh đã đợi sẵn ngoài cửa. Vừa nhìn thấy chúng tôi, Liễu Nguyệt Như mặc kệ tất cả và lao tới.
“Trương Ly, anh đi đâu vậy? Dọa em sợ chết khiếp!”
Cả một tuần không có tin tức của tôi, chẳng trách Liễu Nguyệt Như lại có phản ứng như vậy. Lúc này, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143892/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.