Xung quanh yên lặng như tờ, không có lấy một tiếng động.
Vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng kia, đầu óc tôi vẫn vô cùng mù mịt.
Tôi dùng sức xoa xoa mặt mình rồi dần dần mới tỉnh lại được.
Tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía thì phát hiện xung quanh vẫn tối đen như mực, đến nỗi thò tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.
"Hỏng rồi, mình lại hồ đồ đến nỗi làm tắt cả lửa rồi".
Tôi vô cùng ân hận, người gác đêm như tôi mà lại ngủ quên mất từ lúc nào không hay, lại còn mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy.
"Nếu sư phụ biết được kiểu gì cũng mắng mình".
Tôi một tay thò vào túi tìm chiếc bật lửa, một tay sờ xuống dưới chân tìm đống củi được bày trước mặt.
Nhưng tìm mãi mà không thấy đống củi đâu.
Không chỉ có vậy, đến mảnh đất dưới chân tôi cũng không có cỏ mọc mà là đất ba dan trơn nhẵn phẳng lì!
Mồ hôi lạnh trên trán tôi chảy xuống dưới.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà có một nơi hoang vu đến nỗi cỏ dại cũng không mọc lên được thì chẳng còn nơi nào khác ngoài vùng thánh địa kia. Tôi run rẩy bật chiếc bật lửa trong tay lên.
Khoảng không phía trước được thắp sáng.
Nhờ ánh lửa, tôi nhìn thấy trước mặt có một bệ đá lớn cao chừng nửa người. Bệ đá này rất vuông vức, bên trên còn có một ngọn đèn dầu.
Một luồng hơi lạnh đột nhiên từ gót chân tôi xông lên tới tận đỉnh đầu.
Tôi chạy tới đây từ lúc nào vậy? Sáng nay rùa thần bị trời phạt, đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143880/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.