Cầm điện thoại một hồi lâu. Đúng lúc tôi nới lỏng cảnh giác và mất kiên nhẫn thì một giọng nói quỷ dị, âm u từ điện thoại đi vào tai tôi.
“Trương Ly, mày chết chắc rồi”.
Giọng điệu bất thình lình vang lên như đâm xuyên vào tai tôi khiến tôi suýt nữa thì rơi điện thoại.
“Phương Thiên Vỹ sao?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng nói này nghe có phần kỳ lạ nhưng vẫn giống giọng của Phương Thiên Vỹ.
“Há há há”.
Lại là một tràng cười quỷ dị.
Nghe thấy điệu cười như bị thần kinh trong điện thoại kia đúng là ít nhiều khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Phương Thiên Vỹ bị làm sao vậy? Công ty của mình bị sụp mà ông ta còn cười được sao?
Nhưng không đợi tôi hỏi rõ thì đầu bên kia đã tắt máy. Tôi gọi lại thì không có ai bắt máy nữa.
Cú điện thoại này càng khiến tôi cảm thấy bất an.
Suy nghĩ một hồi, dù sao tôi cũng không vào khu vực tòa nhà được, nhìn thì cũng chẳng nhìn ra được gì nên chi bằng về nhà trước rồi tính.
Về tới nơi ở, vừa bước vào cửa thì ông Tôn báo tôi là Liễu Nguyệt Như đã tỉnh lại.
Tuy nhiên cô ấy vẫn như người mất hồn, có nói gì cũng không có phản ứng, cứ nằm im như thế.
Nhìn đôi mắt lanh lẹ, xinh đẹp trước kia của Liễu Nguyệt Như giờ giống như một cái động vô thần, tôi bỗng cảm thấy đau lòng tới mức không nói nên lời.
Mất linh hồn một thời gian dài thì ít nhiều đều bị tổn thương. Và sự tổn thương trực tiếp nhất chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143843/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.