Khuôn mặt của Liễu Nguyệt Như đã biến thành mặt tôi sao? Tôi vội vàng sờ lên mặt mình
Không có gì bất thường cả.
Tôi lại vội quay qua nhìn Phương Tuyết đang bị treo ở bên cạnh.
May mà khuôn mặt của cô ta vẫn còn nguyên.
Tôi cố nén cơn hoảng sợ to lớn trong lòng, run rẩy hạ Liễu Nguyệt Như xuống, và sau đó là Phương Tuyết.
Tôi kiểm tra hơi thở của bọn họ. May mà cả hai đều còn sống. Họ chỉ bị ngất mà thôi.
Điều đó khiến tôi được an ủi chút ít dù đang vô cùng lo lắng.
Tôi nằm bò ra cửa sổ lắng nghe âm thanh trong biệt thự. Im lặng, dường như chỉ có sự im lặng chết chóc.
Tôi đẩy cửa sổ nhưng nó đã bị khóa chặt bên trong.
Nói cách khác chắc chắn là có người ở trong biệt thự. Chỉ là không biết tại sao kẻ đó lại treo hai cô gái trong tư thế kỳ dị như thế này.
Tôi cõng từng người bám vào thang trèo xuống, sau đó gọi ông Tôn ở gần đó.
Quả nhiên mắt của ông Tôn thật tinh tường. Nhìn thấy tay tôi ra dấu là ông ấy lén lút chạy tới ngay.
Rõ ràng là ông ấy cũng hết hồn khi nhìn thấy hai cô gái mặc áo đỏ.
Thử nghĩ mà xem, trong bóng đêm đen xì không nhìn rõ năm đầu ngón tay, đột nhiên thấy hai cô gái mặc đồ đỏ thì ai mà chẳng sợ tới mức tê rần da đầu chứ.
Tôi dùng mắt ra hiệu với ông Tôn. Ông Tôn hiểu ý bèn khom người cõng Phương Tuyết.
Còn tôi cõng Liễu Nguyệt Như, sau đó hai chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-truong-ly/1143837/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.