"Cũng có thể nói như vậy." Tôi nói: "Đối với người chưa tu thành chính quả mà nói, cái chết, chính là thiên kiếp. Có ngọc khôi tiên, nó sẽ chết thay chủ nhân, tử quan phẩm có thể chết thay một hai lần, kim quang phẩm có thể chết thay mấy chục lần, cho nên có bảo bối này, đạo nhân cũng có đủ thời gian, không cần hoảng hốt vội vàng tu luyện. Đây cũng là lý do vì sao nhiều người luyện ngọc khôi, không tiếc hao tổn tinh lực trọn đời. Bởi vì chỉ cần có ngọc khôi tiên, cũng đồng nghĩa bọn họ còn thời gian, thậm chí trên một ý nghĩa nhất định khác, bọn họ còn có thể trường sinh bất lão."
Đường Tư Giai gật gù, cảm khái nói: "Ra là như vậy ... Khó trách ...."
Triệu thổ hào nhìn chằm chằm ngọc khôi, cũng cảm khái: "Mẹ nó, tiếc rằng chỉ là một nửa thành phẩm, nếu không, ông đây cũng giàu rồi ..."
"Khối ngọc này rõ ràng đã hút đi rất nhiều tà khí, tôi không nhìn được nó đã độ qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã hút huyết khí của cả chục người, cho nên một khi đã chạm đến nó, nó sẽ trở nên vô cùng tà khí." Tôi nhàn nhạt nói: "Những hình ảnh quỷ dị hai người mới nhìn thấy trong phòng ngủ, đều là những người đàn ông đã bị nó hút sạch nguyên khí mà chết. Ngọc khôi tiên này đã thành hình, chỉ là hấp thu tà khí quá nhiều, nên không dám lộ ra hình dáng, hơn nữa cũng chỉ mở được một con mắt."
Tôi nhìn Triệu thổ hào: "May cho anh phúc lớn mệnh lớn, sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906964/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.