Người phụ nữ bước đến trước mặt , nhìn chiếc hộp trong tay chị liền hiểu ra: “Em từ chức rồi?”
Đường Tư Giai cười bất lực: “Em...bị từ chức rồi....”
“Hả?” người phụ nữ chau mày: “Vì chuyện gì?”
“Vì...” Đường Tư Giai không biết nên nói thế nào.
“ y ya không sao hết” người phụ nữ nói: “Nha đầu, chị luôn ưng em, em đồng ý đến công ty bọn chị chứ? Chị sẽ giao cho em tập đoàn Hạo Thiên trực thuộc của chị cho em!”
Đường Tư Giai bất ngờ: “Dạ? Giám đốc Đỗ, em....”
“Em không chịu sao?” người phụ nữ đó chau mày: “Thế này đi, chị không biết ở đây em lương bao nhiêu. Nhưng đến Hạo Thiên thì chị trả lương một năm là 13 triệu Nhân dân tệ, ngoài ra sẽ thêm 5% cổ phiếu tương lai của Hạo Thiên, đủ không?”
Đường Tư Giai đứng ngây ngốc: “Giám đốc Đỗ, chị đừng đùa....”, “Đỗ Lăng này nói đùa chuyện kinh doanh lúc nào vậy? Người phụ nữ vỗ vỗ vai chị: “Quyết định như vậy nhé, chị cho em nghỉ phép trước, nghỉ ngơi vài ngày , sau một tuần thì gọi cho chị rồi đến Hạo Thiên nhận việc luôn!”
Nói xong cô ấy dẫn theo trợ lý nữ và hai người đón tiếp cô ấy rời đi.
Đường Tư Giai vẫn ngây ngốc đứng ở đó, một lúc sau mới định thần lại được.
Tôi đi tới cạnh chị, đưa ngón tay ra lắc lắc trước mắt chị: “Sao vậy? Giám đốc Đường, vẫn chưa hoàn hồn sao?”
“Tại sao lại như vậy?” Đường Tư Giai nhìn tôi khó hiểu: “Thầy ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ?”
Tôi cười nhạt: “Không phải nằm mơ, vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906938/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.