Chị do dự một chút rồi buông tay ra: “Vậy thầy nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta nói tiếp.”
“Người nhà họ Ngô làm việc cho người khác, từ trước tới nay không kiếm tiền phát sinh ngoài, cũng không nhận tiền lần thứ hai” tôi nhìn chị: “Tôi nhận tâm ý của chị, việc này kết thúc ở đây, về sau đừng nhắc tới nữa.”
Nói xong tôi không đợi chị nói , đóng cửa rồi lên giường.
Đường Tư Giai đứng ngây ra một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn thầy, ngủ ngon.”
Tôi lật người , đi vào giấc rất nhanh.
Ngày thứ hai, tôi dậy rất muộn, nhìn điện thoại đã hơn mười giờ sáng. Tôi để điện thoại xuống, vươn vai rồi ngồi dậy mặc quần áo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại của Đường Tư Giai.
“Hôm nay tôi có chút việc, có thể đến đó được hay không thì bây giờ tôi vẫn chưa rõ.....”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến, anh yên tâm!”
“Anh vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói lúc nãy à? Không phải tôi không đến làm, hôm nay tôi có việc, bây giờ vẫn chưa chắc tôi có thể đi không? Đơn xin từ chức tôi cũng đã gửi rồi, chỉ là một vấn đề thủ tục, các anh gấp gáp như vậy sao?”chị phẫn nộ.
Tôi mở cửa bước ra ngoài phòng ngủ, lặng lẽ nhìn chị ở trong phòng khách.
Chị thấy tôi đi ra liền gật đầu với tôi, giọng nói bình tĩnh lại rồi nói với người bên kia: “Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng đi nhanh tới đó, sẽ không làm khó anh, như vậy đi.”
Chị tắt điện thọai rồi thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906936/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.