“Thầy ơi! Thầy ơi....”
Đường Tư Giai lo lắng phát khóc.
Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trên xe.
Giống như đau đến mức ngất đi, vì quá đau khiến tôi bừng tỉnh, cái đầu của tôi giống như nứt toạc ra vậy, đau đến nỗi không thể hình dung được.
Thấy tôi tỉnh lại, Đường Tư Giai vội vàng đến bên : “ Thầy ơi, thầy thấy thế nào rồi?”
“Đau đầu...” tôi cố chịu đau, trên mặt , trên cổ và toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hai đôi tay tôi đau đến mức muốn chụp lấy cái gì đó mà cũng không thể chụp được.
Đường Tư Giai nắm chặt lấy tay tôi : “ Thầy ơi, tôi...Aaa!”
Vì đau nên chị đã hét lên,
Tôi cầm lại tay chị, đồng thời tay phải tôi bám vào tay vịn cửa, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Tay của chị sắp bị tôi bẻ gãy rồi.
Đường Tư Giai cố chịu đựng sự đau đớn, nước mắt ướt đẫm nhìn tôi , ra sức cắn môi, sững sờ không nói nên lời.
Tôi vừa cố chịu đau vừa điều nội khí , điều thần sắc, bảo vệ đan điền để trị thương cho mình. Kiểu đau đầu này thuộc về nội thương. Là do trong lúc cấp bách, tôi đã dùng thần để làm bùa. Ông nội từng nói, nếu dùng thần để làm bùa thì yêu cầu về nội công và tư chất là cực cao. Tư chất của tôi đủ, nhưng còn nội công còn hạn chế rất nhiều, dù sao tôi mới có 18 tuổi, tôi không thể sánh được với mấy chục năm tu luyện của ông nội.
Nội công vốn không đủ, vì vậy dùng thần để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906923/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.