Một khi tâm trạng con người ổn định thì trường khí*trên cở thể trở nên mạnh mẽ, lại thêm tay tôi đang bấm lôi quyết, sát khí trên người lập tức áp đảo được âm khí của nó.
(*) Trường khí : những luồng năng lượng di chuyển nhưng chúng ta không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường và cũng không thể cảm nhận được bằng bất cứ giác quan nào của con người trừ giác quan thứ 6.
Đứa bé này ý thức được điều đó nên nó lùi ra sau vài bước, đanh giọng cảnh cáo tôi, “ đừng lo chuyện bao đồng, người của Đường gia bắt buộc phải chết!”
“Cút”, tôi thờ ơ nói.
Nó liếc nhìn lôi quyết trên tay tôi, rồi dần dần biến mất vào trong bóng tối.
Tôi nhìn chằm chằm vào nơi con bé biến mất, trầm tư giây lát rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Chuyện này bắt đầu thú vị rồi.
Ngày hôm thứ hai, sáng sớm Đường Tư Giai đã đến.
Tôi lên xe chị ấy , hỏi : “ Tối qua chị ở đâu?’
“ Tôi nghe lời dặn dò của thầy nên đã ở nhà nghỉ” chị thắt đai an toàn , thoáng chút xấu hổ, “ nhưng mà nửa đêm tôi tỉnh lại, vì không yên tâm mẹ tôi nên đã quay về thăm bà....thầy, chuyện này không sao chứ?”
“Bà ấy thế nào?” tôi hỏi.
“Lúc tôi quay về thấy bà vẫn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh” Đường Tư Giai kể, “ Nhìn khí sắc của bà tốt hơn nhiều, dù sao từ khi xảy ra chuyện đến nay, khí sắc của bà vào tốt hôm qua là tốt nhất. Tôi không dám ở lại lâu, nhìn bà một cái rồi quay về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906913/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.