6
Hôm sau đi học, Lục Tần vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng và xa cách.
Tôi giơ tay trước lớp.
Lục Tần nhìn tôi một cái: “Bạn học Tang Mạt có vấn đề gì?”
Tôi cười nói: “Thầy ơi, thầy add lại wechat của em đi.”
Lục Tần nhíu mày, không nói gì.
Vừa lúc trong lớp có người ồn ào: “Ái chà, lớp trưởng, thầy Lục xóa kết bạn wechat với cậu à?”
Tôi cười khẽ rồi dịu dàng gật đầu, nói: “Ừ, chắc là…”
“Thầy Lục muốn chúng ta giữ khoảng cách ấy mà.”
Sắc mặt Lục Tần không hề thay đổi trước mặt tôi và cả lớp.
“Bạn học Tang Mạt muốn add lại thì đợi sau khi tan học tìm thầy add lại là được.”
Bạn học khác trong lớp nhân cơ hội hỏi: “Thầy ơi, có thể add chúng em luôn không?”
Lục Tần nhấc mí mắt lên lườm bọn họ, thốt ra hai chữ: “Không thể.”
Mặc dù sau đó Lục Tần cũng giải thích nguyên nhân không add wechat là bởi vì trường học cấm giáo viên tiếp xúc quá gần với học sinh.
Nhưng tất cả mọi người lại đùa: “Thầy Lục không công bằng với lớp trưởng.”
Tôi giả vờ kiêu ngạo hất cằm lên, cười nói: “Ai bảo lúc trước mọi người không tranh cử làm lớp trưởng chứ.”
Cả lớp vang tiếng cười.
Cách một khoảng không xa, tôi có thể thấy người trên bục giảng nhìn về phía tôi, biểu cảm anh bình thường nhưng giữa lông mày lại mơ hồ mang theo chút ý cười.
Sau khi nhận ra ánh mắt của tôi, anh nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-oi-hon-cai-nao/2768912/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.