Ngoại truyện 3
Chu Lê Tích, nam, năm tuổi rưỡi, lớp một.
Quá mức, quá mức rồi, lo lắng quá lo lắng,mọi người phân tích đúng sai mà xét xem để cho một đứa bé sáu tuổi bất mãn nhảytừ lớp mẫu giáo thẳng vọt lên lớp một là cái nguyên tắc gì chứ?
Vì thế tôi cảm thấy cực kì buồn rầu, vìthế buổi tối không thèm để ý đến phản kháng của Chu Lê Tích gội sạch đầu nó, chỉlà gội đầu mà thôi, nó làm gì phải hét thảm thiết như thế chứ, tôi thực sự làphục đứa trẻ này rồi.
Thật vất vả mới làm cho nó mặc áo quầnngồi lên giường, tôi cầm khăn mặt vừa lau đầu cho nó vừa hỏi nó: “Tây Tây à, mẹnói cho con biết lớp một cũng không chơi vui giống như con tưởng tượng đâu, conđi học không thể ăn kẹo, không thể bỏ học, không thể chơi đùa, còn có một núibài tập phải hoàn thành, con còn muốn đi không?”
Ừ, tôi là muốn cho nó biết khó mà lui.
Chu Lê Tích chậm chạp nhìn qua Chu Dậtđang quay bút nghiên cứu bản hợp đồng trong phòng khách, sau đó lại chậm chạpnhìn trở về, nghiêm túc nói: “Mẹ à, mẹ không nên có ý đồ làm cho con hồi tâmchuyển ý, còn nữa mẹ không nên gọi là Tây Tây, tên giống như con gái vậy, rất mấtmặt!”
Hả…
Tôi nổi giận.
“Con trai, đó là tên thân mật mẹ gọicon, những người khác mẹ còn không cho người ta gọi đấy chứ, ba con cũng khôngđược, biết không! Mẹ rõ ràng là nói cho con biết, nếu con không theo kịp tiến độhọc ở trường, mẹ cũng sẽ không quản con, ba con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-oi-em-ghet-thay/51408/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.