Người thầy giáo giàu cóMãi cho đến khi tôi đi vào sâu trongngõ, xe của Chu Dật mới khởi động máy rời đi, chờ âm thanh chiếc xe ở phía saucàng ngày càng xa, tôi mới cẩn thận quay đầu lại nhìn. Màn đêm buông xuống, vẻ mặt vừa rồi củaChu Dật ở trong xe lại hiện ra, tôi lắc đầu, mở rộng cửa đi vào nhà. Cửa vừa mới mở ra đã thấy ba ngồi trênsô pha nhỏ gọt hoa quả, dì Thạch đng lên hướng về phía tôi kêu lên: “Ô, Đạm Đạm,cháu đã về rồi.” Tôi buông cặp sách, hướng dì ấy mỉm cườigật đầu: “Vâng, dì Thạch hôm nay có thời gian qua chơi ạ.” “Không thể như vậy sao, hiện tại dì cũngkhông có chuyện gì làm, từ sáng đến tối cũng rảnh rỗi, tới đây xem cháu với bacháu gần đây thế nào.” Tôi nhận lấy quả táo ba đưa cho: “Gầnđây cũng không tệ ạ, cháu học hành rất căng thẳng để nhanh thi vào trường đại học,cửa hàng của ba làm ăn cũng không tồi, đúng không ạ.” Ba vui tươi hớn hở nói tiếp: “Đúng đúngđúng, gần đây buôn bán vẫn được, khách hàng mới tương đối nhiều.” Dì Thạch cười xoà, sau đó khoé miệng hấtlên, thê lương chán nản nói: “Nếu như mẹ của Đạm Đạm vẫn còn sống thì tốt quá,đáng tiếc… Haizz…” Tôi đang cắn miếng táo vào miệng thì sữngsờ ở giữa không trung, vội vàng nháy mắt với ba. Ba tôi đứng dậy đi vào nhà. Dì Thạch tên gọi là Thạch Bình Nhạc, là cấpdưới của mẹ tôi, hai người trải qu cùng nhau ở «Kim cương Phong Dật», coi nhưlà một người bạn của mẹ tôi đi. Thực ra, lòng dạ của dì Thạch không xấu,mỗi lần đến thăm tôi và ba tôi đều mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó, cũng rấtchú ý việc làm ăn của cửa hàng ba tôi. Có lẽ là thương cảm với gia đình ba ngườichúng tôi, cái kiểu ánh mắt thương hại này làm cho cả người tôi mất tự nhiên. Nhưng không ngờ rằng, dì ấy cũng là mộtngười đáng thương. Tôi cảm thán một câu trong lòng. Dì Thạch kéo tôi qua ngồi cạnh dì, mộttay vỗ lưng tôi, chua xót rít rít nói: “Nếu không vì cái «Kim cương Phong Dật»chết tiệt kia, nhà cháu sẽ không trở nên như thế này, dì cũng sẽ không thành ratình hình này.” Tôi cúi đầu trầm mặc. Dì ấy ở bên cạnh tiếp tục nhớ lại, lẩm bẩmnhắc tới: “Cái tên Viên Trạch Khải kia thực sự là tán tận lương tâm, trước kiahắn hãm hại mẹ cháu, sau đó lại tìm một cái cớ xa thải toàn bộ những công nhâncũ chúng tôi, hắn có phải là người hay không đây! Còn có ông chủ lớn của tổng bộ,căn bản là không để ý tới khiếu nại của chúng tôi, lại còn nói phải trục xuấtchúng tôi ra khỏi ngành kim cương, những người này bè phái cấu kết, chung quylà chỉ trong một ngày đêm được một mất mười! Cháu nói xem, xã hội này vì sao lạibất công như vậy!” Thực ra những lời này tôi đã nghe rấtnhiều lần, mỗi khi dì Thạch tới thăm chúng tôi đều sẽ tức giận bất bình nói mộtlần, làm cho tôi nghĩ đến mợ Tường Lâm dưới ngòi bút của Lỗ Tấn. Thực ra xã hội chính là như thế này, mãimãi không có công bằng, mãi mãi đều là che đậy, tranh chấp. Sau khi mẹ tôi tự sát, dì Thạch và một sốcông nhân có lí lịch tương đối lâu năm đều bàn bạc muốn tố cáo phó quản lí ViênKhải Trạch, vậy mà sau đó lại bị Viên Khải Trạch biết được, đem toàn bộ bọn họnướng cá mực, đồng thời không biết nói gì với cấp trên mà toàn bộ cửa tiệm kimcương ở thành phố A đều từ chối tuyển dụng bọn họ. Dì Thạch, mẹ và toàn bộ bọn họ cùng mộtlúc được huấn luyện qua về phân biệt kim cương, độ tinh khiết, kỹ thuật cắt…cũng đã từng học lớp phát triển kinh doanh tiêu thụ, phần công việc này làmkhông đổi, nhưng chỉ vì một câu nói mà chợt sụp đổ ầm ầm. Dì Thạch thất nghiệp, cả ngày hồ đồ hỗnđộn, dì ấy đã ly hôn, dẫn theo một người con trai học năm ba tiểu học, giờ đâyđã không có tiền lương, tuổi tác cũng đã lớn, chỉ có thể dựa vào quan hệ tạm thờikiếm tiền công, trải qua cuộc sống còn cực khổ hơn so với tôi và ba tôi. Tôi thở dài, cười cười với dì Thạch: “DìThạch, xã hội này đích thực không công bằng, chúng ta không có cách nào thay đổi,nhưng cháu tin ông trời rất công bằng, Viên Trạch Khải bại hoại như vậy bị đưavào là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chuyện của mẹ trong lòng cháu đều biết,cháu cũng sẽ không chịu để yên như vậy.” Dì ấy vui mừng gật đầu: “Có một đứa conhiểu chuyện thật là tốt, nhưng mà gần đây dì nghe nói «Kim cương Phong Dật» thựcra là lệ thuộc trực tiếp vào tập đoàn Hác Phong, là sản phẩm tuyến hai của tậpđoàn trang sức này, cũng không biết Viên Trạch Khải có phải dựa vào cái ông chủkia chi viện phía sau hay không?” Tập đoàn Hác Phong? Đây là công ty trang sức nổi danh toànquốc, luôn luôn chiếm giữ địa vị người dẫn đầu trong giới trang sức vài chụcnăm, không có ai vượt qua được. Mà các ông chủ lớn của đế chế thươngnghiệp khổng lồ và phức tạp này lại vô cùng bí ẩn. Tôi nhíu nhíu mày, nhẹ an ủi: “Dì Thạch,Viên Trạch Khải sẽ không tạo dựng được quan hệ như vậy đâu” Trong lòng lại vanglên tiếng chuông cảnh báo. Dì ấy vội vàng lấy từ trong túi xách tayra một quyển vở nhỏ, giống như là dâng vật quý mở ra: “Dì điều tra rất nhiều tưliệu về tập đoàn Hác Phong này, ông chủ này họ Chu, có hai người con, đứa lớnhai mươi chín tuổi nổi danh là tay chơi của thành phố A, đứa nhỏ hai mươi bốn.Nhưng mà chưa từng tiết lộ tên của hai đứa con, đặc biệt là đứa nhỏ, hình nhưlà mới từ nước ngoài trở về, không có đăng tên hay tin tức gì.” “Dì Thạch, những cái này đều là phụ, cóthể bọn họ những người cấp cao này không biết chuyện của mẹ cháu, huống chithành phố A nhiều tiệm «Kim cương Phong Dật» như vậy mà.” Dì ấy tiếc nuối buông quyển vở: “Cũngđúng… Quên đi, thời gian cũng không còn sớm, dì không quấy rầy cháu ôn tập bàivở nữa, dì đi về trước nha.” Tôi vội vàng đứng dậy: “Được rồi ạ, dìThạch cháu tiễn dì đi ra ngoài nhé.” Dì Thạch cất bước, tôi liền trở về lên mạngtìm kiếm tư liệu về tập đoàn Hác Phong. Ngoại trừ trang web phía chính phủ, nhữngcái khác chỉ là một ít tin vỉa hè. Có người cảm thán đó là một dòng họ giàuđến chảy mỡ, chỉ cần có một ít quan hệ với dòng họ này, con đường làm quan buônbán sau này sẽ không phải lo lắng. Cũng có người nói ông chủ của tập đoàn HácPhong có đến mấy người vợ, giống như là vua Ma Cao vậy. Thậm chí còn có người nói rằng dòng họnày còn có quan hệ với hoàng thất Arab. Đúng là lời nói vô căn cứ. Lục lọi một lát, đột nhiên một tin vắntrả lời không rõ danh tính lại khiến cho tôi chú ý. “Nói chuyện xảy ra của phó quản lí kỳ kếtiếp trong cửa hàng của tập đoàn Hác Phong cùng chuyện công nhân tự sát có vẻnhư đã có cấp cao đang điều tra.” Tôi nhìn ngày tháng của bài đăng, thờigian cách ngày hôm nay chỉ có hai tháng. Đối với tôi lại bán tin bán nghi, nếunhư thực sự có người bắt đầu điều tra, vậy làm sao đã hai tháng rồi lại chưa từngcó người tìm tới cửa chứ. Lục qua lục lại cũng không tìm được tintức gì có ích, tôi thất vọng tắt máy vi tính, nghĩ đến ngày mai còn hẹn cùngLăng Linh đi ra ngoài dạo phố, vì vậy tắm giặt sạch sẽ xong liền đi ngủ. Sáng sớm hôm sau đã bị điện thoại củaLăng Linh đánh thức. Tôi giận dữ gắt gỏng ngồi dậy lại trẻ con ném mấy cục đávào con gà trống vỗ vỗ trước mặt, trút giận xong mới bực mình rời giường. Cũngmay là thời tiết không xấu, chờ tôi rửa mặt xong xuôi, mặt trời đã lên cao từlâu. Rất nhanh đã đến sinh nhật của An Nhược,tôi và Lăng Linh hẹn ngày hôm nay đi mua quà sinh nhật cho cô nàng, cũng may làhai đứa hẹn gặp nhau ở khu phố trung tâm. Cuối tuần, khu phố trung tâm đặc biệtnáo nhiệt, đài phun nước âm nhạc phút chốc cũng không yên tĩnh mà vẩy tới vẩylui, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm bao vây vòng quanh bể. Các cao ốc thuỷ tinh hình dạngđặc biệt phản chiếu ánh nắng rực rỡ, đám người trước mặt qua qua lại lại, đi mệtrồi lại mua một ly cà phê hoặc đồ uống ngồi trên ghế ngoài trời nghỉ ngơi, cóngười phát tờ rơi, có cô gái bán hg, cũng có đôi tình nhân ngọt ngào. Cùng vớiâm nhạc nhẹ nhàng làm cho tâm tình vô cùng tốt. Tôi liếc mắt liền thấy Lăng Linh đứngbên cạnh đài phun nước, vì vậy chạy qua đó. Hai chúng tôi mua quà tặng không cần đắttiền, liền quyết định đi xem ở những cửa hàng nhỏ xung quanh. Một loạt các cửa hàng lắp đặt thiết bịđáng yêu khéo léo hấp dẫn chúng tôi, bên trong mặc kệ là đồ trang sức hay trangphục, giá cả đều coi như phải chăng. Tôi nhìn một bộ váy màu xanh lá mạ, phíasau thắt một cái nơ hình con bướm, vừa vặn da của An Nhược trắng, mặc mùa hè nhấtđịnh vô cùng xinh đẹp, đúng lúc đang chuyển mùa, vì vậy đang giảm giá. Tôi liềnkhông chút do dự mua nó. Lăng Linh mua một đôi hoa tai cùng vòngcổ được chạm hình con bướm trông rất sống động. Bởi vì hai đứa tôi tốc chiến tốc thắng,sau khi mua xong quà tặng, thấy thời gian còn sớm, Lăng Linh liền đề nghị đếnShin Kong Place đối diện shopping, chúng tôi mua không nổi nhưng dù sao vẫn cóthể xem thoải mái nhé. Cái trung tâm mua sắm này so với cửahàng nhỏ đường phố cách biệt một trời một vực, nơi này xa xỉ, hào hoa phú quý,đại diện cho giàu có. Tôi và Lăng Linh giống như bà già ngốc bậpmôi, nhìn nơi đây một chút coi trộm nơi đó một chút, sau đó thiếu chút nữa lêncơn đau tim. Lăng Linh an ủi hai đứa: “Thực ra cũngkhông có gì, không phải là một cái váy bán mấy vạn khối thôi, không phải là mộtkhối khoảng hơn mười vạn thôi… Chúng ta phải bình tĩnh, phải vững như núi TháiSơn.” Tôi quấn bện giữa đôi lông mày nói:“Nhưng mà tay chân của tớ nhẹ tựa lông hồng nha, cậu nói vài khối tiền, tiền mấtgiá nhiều như vậy hả…” “Nếu tớ biết… Tớ đã mở cửa hàng rồi.” “…” Hai đứa tôi từ lầu hai rảnh rang đi dạođến lầu một, đột nhiên ở phía sau có người gọi tôi lại: “Chu Đạm Đạm.” Gọi thôi mà tôi hết hồn bao nhiêu à, bạnnói xem tôi có thể ở chỗ xa xỉ đụng phải người quen ở chỗ xa xỉ này sao Vì vậy quay đầu lại, bừng tỉnh, hoá rađúng thật là có một. Lâm Phù cười tủm tỉm khoác lên vai của mộtcô gái đẹp đẽ, tôi nhìn cô gái kia có chút quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớra là chị gái của Lâm Phù. Cùng Lâm Phù chào hỏi xong lại quy củkêu một tiếng: “Chào chị.” Chị Ngự này rõ ràng rất ăn ý, đắc ý gậtđầu thoải mái, lại nhìn tôi một lát, hỏi Lâm Phù: “Nếu không thì gọi bạn của emgiúp chị lựa đi, dù sao tuổi tác cũng gần như nhau.” Lâm Phù nhún vai tỏ ý không hề gì, quayđầu hỏi tôi: “Em gái của bạn chị tớ vừa tròn mười tám, chị ấy muốn tặng đồtrang sức, các cậu tuổi tác cũng gần như nhau, cậu có thể giúp chị ấy chọn đượckhông?” Khoảng cách đến những vật phẩm sang trọngcàng gần, tôi đương nhiên đồng ý! Lăng Linh ở bên cạnh cũng kích động gậtđầu. Chị Ngự thoả mãn cười: “Gọi chị Úc đi.” Tôi thiếu chút nữa trượt chân… Lẽ nào chị ấy tên là Lâm Úc? Lâm Úc, chị Úc, chị Ngự… Tôi nở nụ cười trong gió. Chờ chị Lâm Ngự này dẫn chúng tôi đếnnơi thì, tôi cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm tấm biển vàng chói mắt kia: Kimcương Phong Dật. Tôi bước đi khó khăn, trong bụng giốngnhư uống hơn mười cân nước biển, nặng trịch bước vào trong cửa hàng, bị ánhsáng ngọc hoa lệ của ngọn đèn chiếu đến hoảng hốt. Lâm Úc sải bước đi vào: “Quản lí của cácngười đâu?” Một cô gái bán hàng được huấn luyện cơ bảntrả lời: “Quản lí hôm nay không có ở đây, tôi sẽ phục vụ toàn bộ hành trình chocô.” Tôi lúc này mới thoáng yên tâm. Nhìn những cảnh bố trí quen thuộc này,trong lòng lại tăng lên một đợt sóng chua xót. Mãi đến khi Linh Lăng gọi tôi, tôi ngẩngđầu đi qua giúp chọn lựa. Lâm Úc đang đeo một đôi bông tai kimcương màu hồng phấn và một cái vòng cổ cấp VS2. Tôi cẩn thận cầm lấy cẩn thận so sánh,kim cương màu hồng phấn mặc dù không bằng kim cương nguyên chất của vòng cổnày, nhưng trong suốt sáng long lanh đáng yêu mê người, mà cái vòng cổ cấp VS2 kiađối với một cô gái hơn mười tuổi còn có vẻ quý giá, dường như không thể khốngchế. Ngược lại kim cương màu hồng phấn lại càng có thể làm tôn lên sức sống tuổitrẻ của cô gái. Lâm Úc nghe xong tự hỏi ở một bên, LăngLinh kéo tôi qua ý bảo tôi xem giá cả của những kim cương này. Tôi hất mắt liếc nhìn, mặc dù trong lòngquằn quại nhưng mặt như tê liệt, rất đoan trang. Không quá lâu, Lâm Úc quyết định mua đôibông tai kim cương màu hồng phấn, không nói hai lời liền lấy thẻ tín dụng rađưa cho cô gái hướng dẫn mua hàng, nhưng giây tiếp theo lại lấy lại, miễn cưỡnghỏi thăm: “Các cô có thể giảm giá không?” Cô gái hướng dẫn mua hàng lấy làm kinhhãi, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi cô, chúng tôi không giảm giá.” Lâm Phù ở một bên nói chen vào: “Chị, chịcũng không phải không biết, chị lại phát điên gì vậy?” Tôi và Lăng Linh ở một bên không dám nhiềulời, người ta là chị gái giàu có, chúng tôi là dân chúng. Lâm Úc gạt gạt mày mảnh: “Tôi và ông chủcủa các cô là bạn bè, có thể cho một giá nội bộ không?” Cô gái hướng dẫn mua hàng lại một lần nữanhẹ lắc đầu: “Thực sự không tiện thưa cô, cho dù ông chủ đến mua, cũng là giánày.” Lâm Úc cũng không xê dịch, mỉm cười lấyđiện thoại ra bấm một dãy số. Lâm Phù vừa nhìn, giở giọng xem thường:“Em đã biết!” Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: “Làm sao vậy?” “Chị ấy á! Muốn nhân cơ hội này gọi điệnthoại cho thầy Chuhầy Chu? Chu Dật? Sao chị ấy mua kim cương lại muốn gọicho Chu Dật? Còn không để ý manh mối rõ ràng, liềnnghe tiếng cười của Lâm Úc: “Colin, đang bận gì đấy?” “Cũng không có việc gì, chỉ đang ở trongcửa hàng của anh mua kim cương, muốn cho người ta xem giao tình của đôi ta đểđược giảm giá thôi.” Tôi nhếch miệng, Colin hình như là tênTiếng Anh của Chu Dật. Cũng không biết Chu Dật nói những cáigì, vẻ mặt của Lâm Úc từ trời quang chuyển trời râm, từ trời râm chuyển nhiềumây… “Biết rồi.” “Này này, Chu Dật, lần sau đi ăn cơmđi.” Sau khi tắt điện thoại, Lâm Úc hé ra vẻmặt âm trầm thẻ đưa cho cô gái. Lâm Phù cười chị: “Thế nào? Lại bị giáohuấn hả?” “Lời vô ích, nói cái gì không có chuyệnlớn không nên quấy rối anh ta, hừ. Anh ta thật đúng là tưởng rằng anh ta là mộtthầy giáo nhân dân chịu mệt nhọc sao.” Lâm Phù trừng mắt nhìn. Tôi quay đầu nhìn Lăng Linh, hai chân củacô nàng như đã nhũn ra, mắt trái hiện lên tờ đôla, mắt phải hiện lên hình tráitim, nắm tay của tôi, nhảy nhót vui mừng: “Chu Chu Chu Chu Chu Chu…Thầy Chu thầy…Thầythầy…” Tôi nhịn xuống tức giận trong lòng, cườigật đầu: “Ừ, thầy là một người giàu có.” “Cậu cậu cậu… Cậu đã sớm biết?” “Không, vừa biết, cũng giống như cậu.” si-lang�o:I0f �f roof:yes'>“Cám ơn thầy.” “Ừ, đã khuya rồi, mau ngủ đi.” Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở vữngvàng của Chu Dật, rất an tâm. Một đêm không mộng mị, mở mắt ra thấy buổisáng trong xanh nhẹ nhàng thoải mái, hốc mắt còn có chút mơ hồ, ở trên giườngnhìn lên trần nhà một lúc mới dần dần thấy rõ. Tôi dựng người dậy mới phát hiện,một cái gối khác bên người đã bị tôi đá xuống giường. Tôi mím môi, chạy nhanh xuống giường nhặtlên. Quay người lại, đột nhiên bị gương mặt người ở sau ghế sô pha dọa hết hồn.Hóa ra, Chu Dật ngủ ngồi một đêm ở sô pha. Trong lòng tôi thầm cảm động, tốihôm qua tôi vô lễ đưa ra yêu cầu giúp đỡ, không nghĩ tới anh ta thật sự ngủcùng tôi. Nhón mũi chân nhẹ như mèo đi đến bên cạnhanh ta, ánh sáng bao trùm một bên mắt, phía sau là cửa sổ đang mở cũng khôngquan trọng, sắc mặt anh ta có chút không tốt, trong tay còn nắm di động, mệt mỏigối lên phần đặt tay của sô pha. Tôi nhẹ nhàng mà đóng cửa sổ lại, mở tủquần áo của anh ta lấy ra một chiếc áo khoác để đắp cho anh ta, sau đó thayxong quần áo rồi ngồi trên giường nhìn anh ta. Rất khó tưởng tượng Chu Dật luôn luôn xảoquyệt khi ngủ lại đáng yêu như thế, giống như một đứa trẻ non nớt, điện thoạidi động cũng nắm chặt. Đột nhiên tôi cảm thấy áy náy, nếu tốihôm qua tôi không bảo anh chờ tôi ngủ mới ngủ, anh ta cũng sẽ không phải ngủtrên sô pha như bây giờ. Nhìn chiếc máy tính bên cạnh đang hoạt động, lại nhìnthấy quầng thâm trên mắt anh ta, mới biết được làm thầy giáo thật vất vả. Tôi nhìn gương mặt ngủ say của anh ta,nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, giả tạo, anh ta giảo hoạt còn có các loại thủ đoạnvô lại, cũng không thể xem là một thầy giáo tốt, lại khắc sâu trong trí nhớtôi. Khóe miệng bất giác mỉm cười. Chiếc camera quý giá Ngày cuối tuần là thời gian Chu Dật dạybổ túc cho tôi, tôi cũng thật bội phục chính mình, vậy mà cũng không vắng mộtbuổi chứ đừng nói đến trốn học. Tôi vì bản thân chăm chỉ, tiến bộ, gậtgù đắc ý, Chu Dật liền hung dữ cảnh cáo tôi: “Dạy bù miễn phí cho em, em còn muốntrốn? Chu Đạm Đạm em nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tôi co giật một trận, cảm thấy nói thếcũng có lí. Địa điểm học bù vẫn định ở một quán nướctôi thường đến, ba giờ chiều, tôi tắm rửa thơm phức, sau đó lấy sách vở tung tatung tăng đi ra ngoài. Tôi ra khỏi nhà, đầu tiên là gọi một cuộcđiện thoại thay đổi địa điểm thành một quầy sách cách không xa nhà anh ta vànhà tôi, cũng xem như yên tĩnh. Chu Dật rõ ràng rất lúng túng, tôi khinhthường tắt điện thoại. Hứ, đối diện quán nước chính là cửa tiệmkim cương lớn của chính anh ta, anh ta chịu được, tôi thì chịu không nổi đấy! Tôi đột nhiên nhớ tới có một lần tôi nóivới Chu Dật quả thực không thể tưởng tượng anh ta bị một đám những người lãoluyện chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng vây ở chính giữa, gọi ‘thiếugia’ ‘ông chủ’ ‘anh cả’. Mà tôi cảm thấy ở trong gió nhẹ Phật tổkích động cho tôi một bạt tai, Chu Dật anh ta đúng là bị những người lão luyệnvây bắt liếm quanh mông ngựa. Tôi cầm sách bước đi nghiêm chỉnh đến quầysách, Chu Dật đang ngồi trên một cái sô pha ở trong góc đọc sách. Hôm nay không ngờ ăn mặc có chút trangtrọng, áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là bộ âu phục màu xám bạc phẳng phiu,nhân viên thu ngân ở trước sảnh tranh thủ lúc rảnh rỗi chú ý nhìn anh ta. Nói thật, tôi cũng buồn bã liếc mắt vìanh ta, anh ta hấp dẫn sự chú ý của người khác như vậy thì tất cả mọi người đềutheo cách của tôi là thông minh. Tôi lén lút nói thầm: Chú không nên côngkhai chạy tới đây giả bộ đạo đức giả chứ! Cô nhân viên thu ngân thấy hai mắt củatôi dại ra nhìn chằm chằm ý trung nhân của cô nàng liền nổi cơn tức giận, giọngđiệu điêu ngoa nói: “xem nữa, đến đây đều là đọc sách, cô không đọc sách thì đừngvào đây nha.” Tôi sâu kín nhìn chị gái mắt một mí này,sau đó mới sâu kín nhìn đôi mắt hết sức chăm chú của Chu Dật. Đắn đo hồi lâu, cuối cùng hé ra một nụcười rực rỡ độc nhất vô nhị, nhặt lấy cành hoa lan, bước từng bước nhỏ lộn xộn,nhẹ nhàng hướng Chu Dật bay qua. Chu Dật cuối cùng cũng ngẩng đầu, tôi liềulĩnh che kín miệng của anh ta, nửa thân thể ngã vào trên người anh ta, dịu hiềnêm ái kêu một tiếng: Chồng ơi~ Phù! Cô chị ở trước sảnh bưng khay nước lệchđi, con mắt lệch đi, mũi lệch đi, tôi nhìn thấy cả khuôn mặt của cô nàng đều lệchđi, nghiêng mắt ngốc miệng nhìn tôi chằm chằm. Tôi đầu tiên lén nở nụ cười thâm trầm… Sau đó tôi văng ra khỏi người Chu Dật,ngồi nghiêm chỉnh, lộ ra nụ cười của Tổng thống phu nhân chính thức: “I’m justkidding.” Chu Dật híp mắt, cười lạnh, vẻ mặt cũngrất công việc: “I know, you are from a madhouse.” Tôi đắc ý gật đầu, bưng lên ly nướcchanh chị gái mắt một mí đưa tới. Chu Dật đầu tiên là nguýt tôi mấy cái,nhưng mà da mặt tôi được luyện đến cảnh giới không ai có thể sánh kịp rồi, anhta bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó giống như là ma pháp biến ra một túi giấy màu trắng. “Không phải chứ! Thầy mang theo nhiềusách như vậy ư?” Anh ta liếc mắt lườm tôi: “Không phảisách.” Sau đó lấy ra từ bên trong một cái hộp hồngnhạt đưa cho tôi. Tôi kinh sợ che kín miệng lại, khoé mắtrưng rưng: “Thầy, đây là quà thầy tặng cho em sao? Tuy rằng em vừa mới lỡ miệngkêu thầy một tiếng chồng nhưng sao nhanh như vậy thầy đã đưa tín vật đính ước rồi,có phải quá nhanh hay không ạ? Thầy cũng đừng tặng kim cương nha, em đây hưởngthụ không dậy nổi đâu ạ…” “Câm miệng!” Anh ta hung tợn ra lệnh. Tôi nhất thời im bặt. “Ngừng sức tưởng tượng vô biên vô hạn củaem đi, mở ra mà xem.” Tôi rưng rưng gật đầu, mở cái hộp giấymàu hồng nhạt ra, thò tay lấy ra một cái gì đó vuông vuông. “A!! Cái này cái này … Là cái camera lầntrước chúng ta thấy trên đường ạ, a không đúng gọi là máy ảnh kĩ thuật số chứ!” Tôi kinh hỉ cầm lấy, quan sát chính diệntrái phải. Sờ lên thân máy thuần màu trắng là cảmgiác ma sát, rất có xúc cảm, chiều dài béo tròn rất được yêu thích. “Thầy, thầy thật sự nhờ bạn của thầy hỏiqua hả?” Anh ta ngậm miệng cười: “Ừ, vừa lúc cậuta từ Hồng Kông trở về thì đem theo một cái.” “Oa! Thực sự rất nhanh nha, thầy, thầythật là một người tốt, cuộn phim của máy ảnh này thì thế nào ạ, chúng ta nhanhtới thử chụp đi.” Anh ta đưa qua một cái túi nhỏ: “Cuộnphim là mua riêng, một hộp gồm mười tấm, tới đây thầy chỉ cho làm thế nào.” Anh ta cầm máy ảnh kĩ thuật số khẩy cáicửa nhỏ thấp ở phía sau ra, mở cuộn phim ra, là một hộp màu đen, nhắm ngay kíhiệu màu vàng bỏ vào. Sau đó mở nút khởi động: “Được rồi, họcđược chưa?” “Dạ vâng, học xong rồi ạ, chúng ta nhanhthử chụp đi. Cách thức chụp hình này trước đây em có hỏi qua.” “Thầy chụp cho em nhé?” “Không nên không nên, đây là của thầyChu mua, đầu tiên phải chụp ảnh chung.” Anh ta ngẩn người, sau đó gọi nhân viênbên cạnh qua: “Thật ngại quá, có thể giúp chụp tôi chụp hình được không?” Tôi nhanh chóng đứng dậy lách qua bàn ngồivào bên cạnh anh ta, nhân viên kia đã giơ cái camera lên, tôi hơi nghiêng đầu,vừa mới nở nụ cười mỉm thì thấy ánh sáng chợt loé lên, máy móc bắt đầu ken kétlộc cộc hoạt động. Tôi chạy tới xem thành quả của camera,luôn miệng nói i cảm ơn với nhân viên, sau đó hiếu kì nhìn vào tấm ảnh từngchút từng chút đi ra. “Thầy Chu à, thầy vừa mới làm biểu cảmgì đây?” “Không biểu cảm.” “Hừ, vậy cái này cho thầy giữ đi.” “Làm sao vậy? Em không muốn?” “Không phải không phải, đây là thầy muagiúp em nha, bức đầu tiên nên để thầy giữ đi, đừng làm mất đấy ạ.” Anh ta nghe xong cúi đầu cười: “Đã biết.” Ai có thể biết được, chiếc camera thuầnmàu trắng cùng tấm ảnh mỏng manh nho nhỏ lại trở thành hồi ức quý giá nhất củahai người chúng tôi sau này. Chụp ảnh xong, chúng tôi bắt đầu học,anh ta đem mấy công thức toán học quan trọng và tinh tuý nói rút gọn, rồi némcho tôi một quyển bài tập dày: “Làm đi, luyện tập những đề này xong em sẽ khôngsai nữa.” Tôi hung hăng nhận bài tập: “Hoá ra thầyChu chỉ biết nói Ngữ Văn, mỗi lần dạy toán học đều bảo em làm bài.” Anh ta gõ đầu tôi: “Toán học quan trọngnhất là luyện tập, đừng dài dòng. Nhanh làm đi.” Tôi nói với anh ta nhưng mà không thểlàm gì khác hơn là yên lặng làm bài, anh ta thản nhiên ngã người, tựa trên đệmsô pha mỉm cười, bắt tay vào lật tiểu thuyết. Tôi làm bài một hồi, ngẩng đầu thấy anhta vô cùng hài lòng, trong lòng nghi hoặc: “Thầy ơi, thầy xem tiểu thuyết gì đấy,sao lại cười vui vẻ như vậy?” Anh ta nhìn trang bìa mỉm cười: “Viết vềtình yêu thầy trò.” Tim tôi đập thình thịch run lên, khôngnói chuyện, vùi đầu làm bài. Anh ta nhìn tôi không nói chuyện, khônggiận không cười, vẻ mặt thản nhiên buông sách, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi bị anh ta nhìn cực kì khó chịu, thậmchí ngay cả tay cầm bút cũng run nhè nhẹ. Mắt tôi nhìn chằm chằm công thức phức tạp,nhưng trong đầu lại nghĩ đến hình dáng của anh ta. Lại không dám ngẩng đầu, không thể làmgì khác hơn là nhìn ngón tay của anh ta. Anh ta có lẽ là nhìn ra tôi không chútâm, không hờn giận nói: “Chăm chú làm bài.” Tôi nghe xong trong lòng càng buồn phiềnhơn, thẳng thắn buông bút, nhìn chằm chằm anh ta. “Làm sao vậy?” Anh ta hỏi tôi. Tôi dán mắt vào anh ta một phút, trong đầutựa như một thứ hồ dán đậm đặc, vô số tâm tư bay tới bay tới, cuối cùng là đầuthực sự nóng lên, tâm ngổn ngang, xúc động, táo bạo, nóng bỏng trực tiếp khiêukhích nói: “Thầy, có phải thầy thích em không ạ?” Sau đó không khí xung quanh đều đóngbăng. Tôi nghe âm thanh da mặt của mình vỡ vụn… Tôi mò lấy hai tay run run lạnh buốt củamình… Sau đó nhìn vẻ mặt thập phần bình tĩnh củaChu Dật… m thanh dịu dàng êm tai: “Chu Đạm Đạm,làm xong bài mới được nói chuyện với thầy." Đản Đản đau lòng Nhiệt tình tràn đầy của tôi đều bị mộtcâu nói lạnh lùng thản nhiên như thế của anh ta cuốn đi, trong lòng chán nản xấuhổ đến nỗi cuống quýt cầm lấy bút, ép buộc lực chú ý đặt vào đề bài. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường từngbước một nhích về phía trước, tôi làm xong đề bài cuối cùng thì đã tới gần thờigian ăn tối. Chu Dật cầm quyển bài tập kiểm tra từng bài cho tôi xong, thoả mãngật đầu: “Không sai, một bài cũng không sai.” Tôi rầu rĩ không vui nhận lại quyển bàitập thả vào trong cặp: Em về nhà đây ạ.” “Chờ một chút.” Anh ta đứng dậy, sau đóníu cặp của tôi: “Đi ăn trước đã.” Lòng tôi buồn phiền đoạt lại cặp củamình: “Không cần đâu ạ, ba em chuẩn bị cơm tối rồi, tạm biệt thầy.” Nói xong sải bước đi ra khỏi hiệu sách,để lại Chu Dật đứng một mình tại chỗ, giống như có một ánh mắt lửa nóng bắn vềphía sau lưng tôi. Buổi tối, lúc nằm ở trên giường, tôiđang cầm di động lật qua lật lại thì khuôn mặt mỉm cười nho nhã, ánh mắt sâucùng với giọng điệu lạnh băng của Chu Dật cứ tản ra trước mắt không chịu biến mất. Chúng tôi đã vượt qua quan hệ thầy trònhưng lại không giống bạn bè, lại càng không giống như người yêu, chẳng ra cáiquan hệ gì hết như vậy làm lòng tôi buồn phiền phát bực, hôm nay thật vất vả cốlấy dũng khí hỏi ra nghi hoặc dưới đáy lòng, lại bị anh ta tứ lạng bạt thiêncân (bốn lượng tiền đè bẹp ngàn lạng vàng) mà đánh trả lại như vậy. Lại cànglàm cho tôi không hiểu cuối cùng anh ta đang suy nghĩ cái gì. Có thể là tôi quá nhỏ tuổi, anh ta làngười đàn ông yêu nhất trêu đùa mờ ám như vậy, mà tôi ghét nhất bị trêu đùa mờám. Tôi, Chu Đạm Đạm đã từng nói qua, muốnlàm một người dám yêu dám hận, chứ không phải là rùa đen rút đầu. Tôi trở mình quay mặt vào tường, hai taynắm điện thoại di động, nhắn cho Chu Dật một tin: Thầy Chu, thầy còn chưa trả lờivấn đề hôm nay của em. Điện thoại di động ở trong tay rung lên,sau đó gửi đi. Tôi ôm nó vào trước ngực, lẳng lặng chờ đợi anh ta trả lời. Thế nhưng qua thật lâu thật lâu, lâu đếnmức đồng hồ báo thức đã đi tròn một vòng, Chu Dật cũng không trả lời tin nhắn củatôi. Tôi chôn mặt vào gối, hung hăng đấm vàicái, sau đó trở mình một lần nữa, mở ra tin nhắn mới, mỗi chữ mỗi câu nói rằng:Thầy Chu, sự im lặng của thầy làm cho em rất thất vọng, em vẫn nghĩ đến thầy làmột người dám làm dám chịu, không nghĩ tới một vấn đề đơn giản như vậy mà thầycũng không thể trả lời em, em rất thất vọng về thái độ hèn nhát của thầy, thấtvọng về sự lùi bước của thầy. Sau khi gửi đi, tôi liền tắt máy, nắm lấymáy ném đi rất xa, sau đó trùm chăn nhắm mắt lại. Ban đêm yên tĩnh hít thở của tôi ở trongchăn bông có vẻ gấp, mí mắt rất nặng, nhưng không thể ngủ. Cuối cùng tôi khôngnhịn được mà đứng lên, tìm lại cái điện thoại di động đã bị tôi ném trên bàn học,mở máy. Màn hình màu lam âm u ở trong căn phòngđen như mực cực kì chói mắt, tôi cầm máy giơ lên không trung, không quá lâusau, một tiếng rung vù vù đến làm trái tim tôi cũng chấn động. Là một tin nhắn ngắn của Chu Dật. Tôi nhìn tên của anh ta trong mười giây,mới mở xem nội dung: Chu Đạm Đạm, thầy không trả lời em nguyên nhân không phảilà thầy hèn nhát, mà là em chỉ là học trò của thầy, thầy yêu thương mỗi một họctrò của mình, nếu như trước đây có chuyện gì làm cho em hiểu lầm, xin hãy quênđi. Tôi ngơ ngác nhìn chăm chú tin nhắn ngắngọn này, câu chữ và giọng điệu rất bình tĩnh của một bài thi chính thức, nhưnglại giống như một cây kiếm sắc bén hung hăng đâm vào lòng tôi. Viền mắt căng ra, không nghĩ đến cả việcnháy mắt, nước mắt kìm lòng không đậu cứ như vậy mà chảy xuống. Tôi cầm máy ném lên giường, sau đó che mắtlại, trong căn phòng vắng vẻ oà khóc ô ô. Chất lỏng đều đều chảy vào trong miệng,tôi lấy chăn bông trùm đầu lại, co ở bên trong lau nước mắt. Vì sao, dựa vào cái gì! Anh ta có thể bình tĩnh như vậy, lạnhlùng như vậy? Tôi không tin lí do thoái thác của anhta, anh ta chính là một người nhát gan! Tôi co giật nhắn lại một tin: Thầy, ngàithật là thương người, tôi muốn học tập theo ngài. Sau đó nghĩ nghĩ rồi ngủ mất tiêu. Lúc Lăng Linh nhìn thấy tôi, sợ đến vộivàng lùi lại: “Ngày hôm qua cậu làm cái gì đấy?” Tôi sờ mắt: “Rất nghiêm trọng à?” Lăng Linh ngưng trọng gật đầu: “Có mộtchút, làm sao thế?” Tôi nằm nghiêng trên bàn, suy nghĩ thậtlâu, sau đó đem ngọn nguồn sự tình một năm một mười nói với Ban đầu, Lăng Linh khiếp sợ, nổi điên đếncuối cùng thì tức giận, khoa tay múa chân mắng Chu Dật: “Tớ thực sự là nhìn lầmthầy Chu mà, sao lại không giống đàn ông một chút nào hết!” “Đạm Đạm, cậu định tiếp tục thế nào bâygiờ?” Tôi lắc đầu. May là mới buổi trưa, chưa có giờ củaChu Dật, bằng không tôi thực sự không biết đối mặt với anh ta thế nào. Buổi trưa, lúc tan học, Đinh Trạch đãlâu không gặp lại xuất hiện ở cửa lớp chúng tôi, hắn hỏi tôi: “Cùng nhau ăn cơmđi?” Với tâm tình này của tôi, lẽ ra muốn từchối hắn, nhưng vừa mới quay đầu lại, liền thấy Chu Dật từ cầu thang đi lên, vẻmặt bình thản, tôi và hắn nhìn nhau một giây, sau đó tôi quả quyết dời đi tầmnhìn, cười với Đinh Trạch: “Được, ăn cái gì đây?” Đinh Trạch liến thoắng liệt kê rất nhiềuthứ, tôi không có nghe vào cái nào, nghĩ đến gương mặt không hề gì của Chu Dậtvừa rồi, giống như là khuôn mặt chưa từng phát sinh vẻ bực bội gì cả, tronglòng càng chua xót khổ sở. Mơ màng theo sau Đinh Trạch tới một tiệmcơm nhỏ ở bên ngoài, tuỳ tiện gọi một đĩa cơm rang, sau đó nghe Đinh Trạch nóiđến những chuyện gần đây của hắn, hoá ra là đã chia tay với cô bạn gái xinh đẹpkia. Tôi bất đắc dĩ cười cười, cho hắn mộtánh mắt ai oán. Hắn quan tâm hỏi tôi: “Sao mắt lại sưngnhư thế hả? Xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này tôi mới nhớ tới đôi mắt khác thườngcủa mình, vì vậy mặt không đổi sắc giải thích: “Ngày hôm qua xem một bộ tiểuthuyết vô cùng cảm động thì khóc, haizz! Cậu đừng nói cho người khác biết đó,thật mất mặt.” “Ha ha ha ha ha ha…” Hắn bật cười, sauđó lắc đầu: “Cậu đó, thật hài hước.” Hài hước cái đầu mẹ mày! Tôi chỉ biết cùng cười khan hai tiếng. Đột nhiên thấy rượu ở bên trong tiệmcơm, vì vậy hỏi Đinh Trạch: “Cậu uống rượu không? “Thỉnh thoảng muốn uống.” Tôi hét lớn gọi chủ quán: “Cho hai chaibia?” Đinh Trạch nhìn tôi khác thường: “Cậu muốnuống rượu? Buổi chiều còn phải đi học nha!” Tôi vô tình gật đầu: “Tớ biết.” Bia mang lên, Đinh Trạch lại lần lữakhông uống, tôi hiểu rõ đem chai bia của hắn qua: “Quên đi, cậu là học tròngoan, không làm khó dễ cậu, tớ tự uống.” Nói xong tôi ngửa cổ uống một ngụm lớn,nhìn Đinh Trạch giương mắt đờ đẫn. Toàn bộ giờ học buổi chiều đều là củaChu Dật, tôi càng nghĩ càng buồn bực, một chai lớn cứ như vậy bị tôi ào ào trúthết, còn không nghe lời can ngăn của Đinh Trạch, kiên cường uống hết hai chai. “Thật sảng khoái!” Tôi lớn tiếng ca ngợi. Đinh Trạch không lay chuyển được tôi, lấymột xấp khăn giấy cho tôi lau miệng, tôi lau qua loa, sau đó kết thúc. Cuối cùng cũng hiểu rõ ràng vì sao cóngười lúc muộn phiền khổ não hay là thương tâm đều thích uống rượu. Tôi cũng hiểu được mình rất ngốc, vì mộtngười thầy mà đau lòng cái gì chứ, có thể chỉ là tự mình đa tình, có thể Chu Dậtanh ta căn bản là gai mắt một học trò nghèo. Anh ta đẹp trai lại có tiền, có cái gìkhông mua được, không chiếm được. Tôi tội gì phải nổi giận vì một thầygiáo như vậy chứ. Nghĩ nghĩ, không quan tâm đang ở trên đườngmà miễn cưỡng cười rộ lên, làm cho Đinh Trạch ở bên cạnh càng thêm hoảng sợ. “Cậu xem trên người cậu nhiều mùi rượunhư vậy, chiều sẽ bị thầy mắng đó.” Tôi mỉm cười: “Không sao, cậu quay vềphòng học đi.” Tôi lảo đảo lắc lắc vứt Đinh Trạch sangmột bên, một mình về phòng học, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy Chu Dật lẳng lặngngồi trên bục giảng, hai tay chắp trước ngực đặt trên bàn giáo viên, môi nhếchl chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe âm thanh cửa mở ra, hơi nghiêng đầunhìn tôi. Hai tay tôi lạnh ngắt, vứt hắn qua mộtbên tầm mắt, đi về chỗ ngồi của mình. “Chu Đạm Đạm.” Anh ta gọi ở phía sau, âmthanh mát lạnh nghe không ra một tia tình cảm nào. Tôi đứng tại chỗ. Anh ta dừng một chút, sau đó nói: “Nộpbài tập buổi sáng lên đây.” Tôi nghe xong nhất thời dở khóc dở cười,con mẹ nó tôi thật là ngu ngốc, còn tưởng có thể chờ mong cái gì đây. Anh ta mặt không chút thay đổi ngồi ởtrên đó, tay trái cầm phấn viết, nhìn không ra vui giận, lật xem bài tập củatôi. Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên, lànda mịn tái nhợt, mắt nhìn tôi: “Em…” “Thầy, thầy yên tâm đi, chuyện gì cũng sẽkhông làm lỡ việc học tập của em, em cũng sẽ không đến quấy rầy thầy, em có chừngmực cũng có thể tự mình hiểu lấy.” Anh ta ngây người thật lâu, dường nhưcòn có một tia kinh ngạc, trong mắt hiện lên nét mặt không cách nào nắm bắt được,cuối cùng lạnh nhạt gật đầu. Đại khái là toàn bộ thế giới đều rất ngốc,mà kẻ ngu ngốc đần độn nhất chính là tôi. Đại hội thể dục thể thao Trải qua chuyện ngu ngốc của tôi với ChuDật, tôi ăn ngon, ngủ ngon, chơi tốt, sinh hoạt tốt, quan trọng nhất là tôicũng học rất tốt. Tôi nhớ câu danh ngôn kinh điển đừngchán chường để trả thù này, không được suy sụp tinh thần, vì vậy tinh thần mỗingày đi sớm về khuya vô cùng cao, vẫn duy trì kỉ lục là người đầu tiên đếnphòng học mỗi ngày, trên lớp không ngủ gật, xem lại bài ghi chép mỗi ngày, đặcbiệt trong giờ Ngữ Văn của Chu Dật, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực hết sức chăm chú,không mảy may để tên Chu Dật này vào mắt, chỉ chú ý đến nội dung bài học, dườngnhư không quen biết cái tên Chu Dật này. Nhưng mà tôi nghĩ lại, tôi và anh ta vốnkhông quen thuộc, tôi giả bộ thâm trầm cái gì chứ. Lăng Linh cho rằng tôi bị tẩu hoả nhậpma rồi, tôi lộ ra nụ cười thiên thần nhìn cô nàng lắc đầu: “NO NO NO, tớ hiểu rấtrõ hành vi của mình lúc này, đây không gọi là tẩu hoả nhập ma, cái này gọi làtoàn tâm toàn ý, đợi đến đợt kiểm tra hàng tháng lần sau, cậu sẽ biết thôi.” Lăng Linh từ chối cho ý kiến, thoạt nhìntôi và cô nàng đều giống nhau, cả ngày đều chơi đùa vui vẻ, tiết Toán làm bài tậpTiếng Anh, tiết Vật Lí nghe từ vựng Tiếng Anh, nhưng đến kì thi, thành tích tốtđến không giống người. Đương nhiên, tôi nhất định không phải làmột người thuộc loại siêu việt như cô nàng, cô nàng là chuyên về ban khoa họcxã hội, tôi là chuyên về ban khoa học tự nhiên, tôi thậm chí còn tưởng tượng raviệc hai chúng tôi kết hợp với nhau, nói không chừng sẽ tạo ra cao thủ đấy. Đối với tôi, ý nghĩ này chẳng trong sạch,Lăng Linh cười nhạt, tôi xấu hổ cúi thấp đầu. Cuối cùng cũng chịu đựng hết một tiết NgữVăn, tôi đang ngồi tại chỗ mệt mỏi duỗi thắt lưng, chợt nghe thấy Lục Hạo đứng ởcửa gọi tên tôi: “Chu Đạm Đạm, có người tìm!” Tiếng tru lên của hắn phá tan sự yêntĩnh trong phòng học, mấy bạn học phía trước đều ngẩng đầu nhìn người ngoàiphòng học rồi lại nhìn tôi. Tôi đứng dậy trừng mắt với Lục Hạo, từphía sau đi đến trước bục giảng. Chu Dật đang sửa bài tập, thờ ơ giương mắtlên, sau đó vẻ mặt vô hồn cúi xuống, giống như tôi là người vô hình vậy. Tôi bướcnhanh tới cửa phòng học. Lí Đông Lâm đưa quyển vở ghi bài TiếngAnh của hắn qua: “Đây là những ghi nhớ ngày hôm nay, nội dung trọng điểm tớ đềuđánh dấu giúp cậu rồi.” Tôi vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn cậu nha.” Hắn thản nhiên cười: “Không có việc gì,tớ đi xuống trước đây.” Trở lại chỗ ngồi, Lăng Linh nháy mắt vớitôi, tôi biết ý của cô nàng, cũng nhe răng trợn mắt làm một vẻ mặt kì quái, sauđó vùi đầu nghiên cứu vở ghi chép của Lí Đông Lâm. Lí Đông Lâm là lớp trưởng của lớp ĐinhTrạch, năm này qua năm khác tên đều duy trì đầu bảng, tôi đã nghe nói qua tiếngtăm của hắn từ lâu, chẳng ngờ hắn lại là bạn bè của Đinh Trạch, Đinh Trạch giớithiệu cho chúng tôi quen nhau, tôi và hắn cũng tự nhiên mà quen thân hơn, nhưngmà phần lớn cũng đều là đem vở ghi chép đến giống như hôm nay vậy. Mạch suy nghĩ của cô giáo Tiếng Anh banchúng tôi vô cùng lộn xộn, có đôi khi tôi cũng bị bà ấy quay đến chóng mặt,nghe nói giáo viên Tiếng Anh của lớp Lí Đông Lâm là dạy tốt nhất trong tất cả,tôi liền vác da mặt dày đi mượn vở ghi chép của hắn. Trước đây, lúc chưa quen Lí Đông Lâm,luôn nghe nói hắn tự cao tự đại, ỷ vào sự tài giỏi và lớp vỏ bọc bên ngoài dễ gầncủa mình, thật sự là không coi ai ra gì. Đối với người thật sự tiếp xúc mới pháthiện cậu Lí Đông Lâm này không chỉ hiền lành mà còn rất nhiệt tình, không giốngvới những học sinh có thành tích tốt khác không chịu tiết lộ phương pháp học tậpcủa họ. Nhưng thực chất bên trong lại lộ ra thóikiêu ngạo, nguyên nhân đại khái là từ việc lấy tư cách ưu tú mà hình thành nên. Lục Hạo thấy tôi đang cầm vở ghi chép củaLí Đông Lâm như báu vật mà đọc, cợt nhả chạy đến chỗ ngồi của tôi, không chútnào kiêng nể đến hình tượng của tôi lớn tiếng nói: “Nè, Chu Đạm Đạm, cậu và LíĐông Lâm sao lại quen nhau hử? Lẽ nào hai cậu đang…” Nghe thấy giọng điệu trêu chọc này của hắn,mọi người xung quanh không hẹn mà cùng cười trêu… Tôi ai oán ngẩng đầu: “Làm sao có thể…” Sau đó ngẩng đầu, len lén ngắm Chu Dậtđang ở trên bục giảng, nhưng hình như anh ta không nghe được, chăm chú cầm bútmáy vạch vạch vẽ vẽ, trong nháy mắt tôi lại rớt xuống thung lũng. Sinh hoạt lớp buổi chiều, toàn bộ các lớpnăm ba trong nhà trường được phổ biến thông báo, không ngờ là cho chép các lớpnăm tham gia đại hội thể dục thể thao của nhà trường. Ngay tức thì, tầng học của đám năm bachúng tôi bỗng nổ tung, tất cả tầng trên tầng dưới đều là âm thanh xôn xao reohò, thậm chí có người còn không ngừng tung hô muôn năm. Lớp chúng tôi cũng điên cuồng, đặc biệt bọnLục Hạo là một nhóm người nhiệt huyết. Trước đây, khóa năm ba của Nhất Trung đềukhông được phép tham gia đại hội thể dục thể thao, ngày trước, lúc chúng tôi ởtrên sân tập hoan hô nói cười, luôn luôn thấy một đám anh chị khoá trên liềulĩnh, phản động, oán hận hùng hổ đi tới đi lui trên dãy tầng học của năm ba. Cho nên lần này chúng tôi đặc biệt may mắn,không biết chừng là có vị nào đã báo cáo với Hội đồng Giáo dục đây là một quyếtđịnh không sáng suốt nhất, mới đổi lại cho chúng tôi cơ hội vận động đáng quýnày. Lục Hạo lợi dụng nhảy lên ghế: “ThầyChu! Em đăng kí tham gia chạy năm nghìn mét nam.” “Em đây đăng kí nhảy cao!” “Em đăng kí… Đội cổ động viên!” “Ha ha ha ha ha ha…” … Tôi cũng bị bầu không khí này kéo đi,đang ngồi thảo luận với Lăng Linh về việc chơi thế nào trong đại hội thể dục thểthao. “Tớ cũng không muốn tham gia hạng mụcnào, cùng lắm là vẽ tranh cổ động cho lớp chúng ta, cậu thì sao Đạm Đạm?” “Tớ không biết đâu, nhưng mà đây là đạihội thể dục thể thao cuối cùng của chúng ta, nhất định phải quý trọng.” Lúc năm nhất, tôi đặc biệt thích đại hộithể dục thể thao, từ Trung học cơ sở đến Trung học phổ thông, đại hội thể dụcthể thao mùa đông hàng năm thời tiết đều cực kì đẹp, mặc dù trời vẫn lạnh,nhưng bầu trời sẽ luôn luôn có ánh nắng mặt trời lan ra xung quanh, mỗi năm họcsinh đều đắm chìm vào ánh nắng rực rỡ của mùa đông, cười đến vô cùng sáng lạn,âm nhạc trên sân tập khiến lòng người phấn khởi, hỗ trợ cho âm thanh hò hét đềukhắc thật sâu trong kí ức của tôi. Sau khi tan học, một đám người ồn àochen nhau chạy đến phòng làm việc của Chu Dật để đăng kí, đại hội thể dục thểthao mùa đông được tổ chức vào cuối tuần tới, tất cả đều rất ngạc nhiên, nhưngnhiệt tình của các học sinh cũng tăng vọt, hận không thể tổ chức ngay hôm nay. Trong lòng tôi cũng tràn đầy mong chờ hẳnlên. Chu Dật dạy thay xong, lần đầu tiên lãnhđạo chúng tôi hoạt động tập thể. Tuần này rất nhanh đã qua đi, cuối tuầnđến tôi sẽ không vội vàng như vậy, theo thường lệ thì tôi ở trong cửa hàng giúpđỡ ba, kết quả lại đụng phải dì Thạch đến ăn cơm. Dì ấy rõ ràng là mặc áo quần rất đẹp,vui sướng ngồi xuống bắt chuyện với tôi: “Đạm Đạm!” Tôi chạy tới: “Dì Thạch, hôm nay thậtxinh đẹp nha.” Dì cười ngại ngùng: “Tới ngồi xuống đâyăn cơm với dì.” Tôi bối rối nói: “Việc này không được,cháu còn phải giúp ba tính tiền nữa.” Dì ấy cũng không làm khó tôi: “Vậy đi,dì ăn xong sẽ lên trước sảnh tìm cháu.” Dì Thạch cùng một người đàn ông trungniên ăn cơm cùng nhau, nhìn qua hẳn là gặp mặt, thảo nào hôm nay lại ăn mặc đẹpnhư thế. Nhưng mà hai người dường như rất ít nói chuyện, không trò chuyện câunào, liền bắt đầu trầm mặc ăn, cuối cùng người đàn ông trả tiền, bọn họ cùngnhau đứng lên. Người đàn ông đi ra khỏi nhà hàng trước,dì Thạch đứng ở trước sảnh lắc đầu với tôi: “Để ý đến con dì.” Tôi không nói gì thêm, cười xin lỗi,chuyển chủ đề: “Dì, dì tìm được việc chưa?” Dì gật đầu: “Ừ, tuy rằng tiền ít hơn trướcrất nhiều, nhưng mà cuối cùng cũng có việc mà làm, cũng yên tâm hơn.” Vẻ mặt dì trông rất đắn đo, sau đó nhẹgiọng nói với tôi: “Dì nghe nói Viên Trạch Khải thông đồng với cấp cao của tậpđoàn Hác Phong, bây giờ cực kì đắc ý, hình như lại được thăng chức.” Mặt tôi mỉm cười, nhưng bàn tay lại nắmchặt. “Hơn nữa, chuyện của mẹ con gây ầm ĩ lớnnhư vậy, nhà họ Chu nhất định là biết nhưng bọn họ chẳng quan tâm, ngầm thừa nhậnViên Trạch Khải nói xấu phỉ báng, dì thấy việc này, căn bản bọn họ là một giuộc.” Tâm tình của tôi vốn không tệ, nhưngnghe dì Thạch nói nên lo lắng bất an, vì vậy mượn cớ để nhanh chóng Nghĩ đến tập đoàn Hác Phong lẫy lừng củanhà họ Chu liền nghĩ đến Chu Dật. Thái độ của anh ta càng ngày càng lạnhnhạt, ở trong mắt anh ta, tôi giống như nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm),có lẽ giống như mặc áo tàng hình, dù sao cũng sẽ không nhìn qua tôi. Có thể… anh ta đã biết chuyện của mẹtôi. Chủ Nhật vốn là thời gian phụ đạo cho mộtmình tôi của Chu Dật, tôi lại tuỳ tiện bịa ra một lí do để gửi tin cho Chu Dật,nói với anh ta tôi không đi học. Anh ta nhanh chóng đồng ý. Tôi thực sự không biết một mình đối mặtvới Chu Dật như thế nào, tôi chịu không nổi giọng điệu lạnh như băng cùng vẻ mặtdường như không có chuyện gì của anh ta. Rõ ràng là có chuyện xảy ra lại bị anhta giả vờ như không có gì, tôi thực sự chịu đủ rồi! Lí Đông Lâm lại tự động tìm đến cửa hỏitôi có cần hắn giúp tôi bắt kịp tiến độ môn Vật Lí và Tiếng Anh hay không, tôiđoán là Đinh Trạch nói cho hắn tôi không giỏi hai môn này. Nhưng mà đúng lúc tôi đang lo không cóngười nào xuất sắc hướng dẫn cho tôi thì người này lại đâm đầu vào nòng súng.Tôi cười vui nghiêng ngả đồng ý với Lí Đông Lâm, bàn bạc thời gian ôn bài làvào buổi chiều ngày cuối tuần, nhưng mà tôi không chọn cùng địa điểm quầy sáchkia như với Chu Dật, không biết xuát phát từ tâm lí gì, có thể là không muốn gợilại hồi ức, có thể là không muốn để những người khác đến thôi. Mối quan hệ kì lạ Lí Đông Lâm không hổ là cao thủ trongcao thủ của toàn ban, tuy rằng giải thích không đơn giản rõ ràng như Chu Dật, mộtlần liền hiểu, nhưng lối suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, đều rất hợp lí, hơn nữalại đặc biệt kiên trì, vấn đề nào không hiểu hết hắn lại một… hai… ba lần giảnglại cho tôi, cho đến lúc tôi hiểu rõ ràng thôi. Hôm nay thời tiết không tệ, báo trước đạihội thể dục thể thao mùa đông cuối tuần sau hẳn là sẽ tổ chức thành công. Tôi chống cằm hỏi Lí Đông Lâm: “Đại hộithể dục thể thao cuối tuần sau, cậu có tham gia hạng mục nào không?” Hắn vừa xoay bút vừa trả lời tôi: “Ngàyđầu tiên thì có, 1200 mét nam.” Tôi làm một điệu bộ nịnh nọt: “Lợi hạinhư vậy ư? Tớ còn tưởng rằng…” “Cho rằng tớ chỉ biết đọc sách?” Tâm tư bị vạch trần, tôi chỉ sờ đầu cườikhúc khích. Lí Đông Lâm cười dịu dàng, không tínhtoán với tôi: “Cậu thì sao?” “Tớ không tham gia, tớ thích đóng gópgiúp vui hơn, bảo tớ chạy 200 mét đều có thể lấy cái mạng già của tớ rồi!” “Ha ha ha ha…” Hắn cười không khách khí.Dưới ngọn đèn, Lí Đông Lâm cười đến rất sáng lạn, có loại mùi vị trong lànhtươi sáng, mặt mũi của hắn lớn lên không xấu, rất nhiều nữ sinh thích hắn, lạilà dạng nam sinh khi thì điềm đạm khi thì như ánh nắng mặt trời, hơn nữa thànhtích lại nổi trội nhất, toàn thân toát ra sự tự tin, cũng là người rất hấp dẫn. Không giống như Chu Dật, người đàn ônggiả dạng thần tiên, khiêm tốn là vỏ bọc bên ngoài của anh ta, âm hiểm như sói mớilà thực chất bên trong, mang theo vẻ chín chắn không thuộc về tuổi tác này củachúng tôi. Tôi suy nghĩ rồi thở dài. “Làm sao vậy?” Lí Đông Lâm tò mò hỏitôi. “Không có gì, nghĩ đến chuyện trước đâythôi.” Hắn nghe xong, cong khoé miệng nhìn tôi. “Nhìn tớ làm gì vậy?” “Không có gì, lúc học năm nhất, ở trên bảngxếp hạng năm tớ đã thấy qua tên của cậu, xếp hạng nhất, lúc đó một lòng muốn vượtqua cậu, nhưng sau đó không biết có chuyện gì xảy ra mà tên của cậu càng ngàycàng xếp phía sau, trong lòng tớ nghĩ đến một cô gái sa ngã, nhưng đâu nghĩ đếnlên năm ba lại quen biết cậu Tôi cười khổ, đích thật là sa ngã mà, sangã một năm rưỡi mới phấn đấu lại. Ở cùng một chỗ với Lí Đông Lâm không nhạtnhẽo, ngoại trừ cùng làm bài với hắn, còn tán gẫu với hắn cũng rất có chủ đề,cho nên qua mấy giờ ở chung đều vui vẻ. Sau khi tạm biệt hắn, tôi lang thang ởtrên đường, cây xanh trên lối đi bộ đều dần dần khô héo, tôi đi được một nửa mớiphát hiện ra con đường này lại là con đường buổi tối hôm đó tôi và Chu Dật cùngnhau tản bộ. Tôi nhón chân làm ra vẻ khờ dại cưỡnghôn anh ta, để lại bức ảnh. Không biết bây giờ bức ảnh đó có phải đã bị anh taném đi hay là cắt bỏ rồi không. Chiếc máy ảnh kỹ thuật số anh ta mua dùm tôicũng bị tôi cho vào xó, không dùng nữa. Tôi hận bản thân mình không có tiền đồ,hận tôi sản sinh tình cảm với thầy giáo của mình, hận bản thân cam chịu, tôi hậnrồi tôi thảm thương thừa nhận tôi không có cách nào không quan tâm đến Chu Dậtcả. Thời gian tổ chức đại hội thể dục thểthao là từ tuần ba đến tuần năm, hai ngày trước cuối tuần này chắc chắn mọi ngườikhông có cách nào yên tâm ôn tập, Chu Dật cũng nghĩ tới điểm ấy, nên tiết sinhhoạt và thể dục, còn có tiết dạy của chính mình đều nêu ra cho học trò mấy việccó trong hạng mục thi đấu để chuẩn bị luyện tập. Trong đó, Lục Hạo làm người đứng đầu,toàn thân mát lạnh chạy tới chạy lui ở trên sân tập của trường, tôi nhìn đến mứccảm thấy ớn lạnh. Những bạn học tham gia thi đấu nhảy cao,chạy nhanh, ném tạ… đều tràn đầy tự tin nhảy tới nhảy lui. Là một fan trung thành kiêm đội cổ độngviên, tôi và Lăng Linh run rẩy trong góc, ánh mắt lại lướt nhanh tới gần Chu Dật,tay đút túi quần, thần thanh khí sảng đứng ở trên đường chạy giúp đỡ Lục Hạo vàtrò chuyện về kế hoạch. Nhìn qua hình bóng của anh ta rất gầy,áo khoác màu đen bị gió thổi phồng lên, lộ ra bên ngoài cánh tay đang cầm đồnghồ bấm giây, ánh mắt nhìn theo Lục Hạo, thỉnh thoảng lại mím môi. Đột nhiên, anh ta hình như cảm nhận đượcánh mắt của tôi, bình tĩnh quay đầu lại. Tôi bị gió lạnh thổi đến mức cổ họng đaunhức, bất ngờ không kịp phòng bị, không kịp thu h, không thể làm gì khác hơn làngây ngốc cùng anh ta nhìn nhau, đại khái qua vài giây, anh ta dời đi tầm nhìntrước. Tôi lúc này mới bất mãn quay đầu đi. Lăng Linh ở bên cạnh trông thấy toàn bộquá trình, cái mũi hồng tiến lại gần: “Ánh mắt của thầy nhìn cậu rất phức tạp.” Tôi thất vọng gật đầu: “Ừ.” “Cậu nói cậu đi, sao lại vướng mắc vớithầy, có thể có kết quả gì chứ, lúc cậu lên đại học thì làm sao bây giờ?” “Không nghĩ đến những việc này, tớ biếttớ ngốc, đối với tớ ngu ngốc ngu ngốc đến thành thói quen, tạm thời không sửađược.” “Cậu nói xem thầy có phải là lo lắng,không muốn ảnh hưởng cậu thi vào trường cao đẳng hay không, vậy mới không chúý, lạnh lùng với cậu như thế chứ?” Tôi không nói tiếp, thở dài, oán giậnnhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Dật, lén lút chỉ tay về nơi đó. Tuần lễ thứ ba mà đám năm ba chúng tôikhao khát, hừng hực khí thế hoang dã, khiến mọi người vô cùng kích động, cuốicùng đã tới. Sáng sớm, vừa đẩy cửa phòng học ra đã thấy bọn Lục Hạo thay quầnsoóc, áo ngắn tay mát mẻ nhảy tới nhảy lui, xung quanh là những tiếng cổ độngcho các vận động viên. Chu Dật cũng dặn dò lớp phó đời sốngmang theo những vật gì đến sân tập. Trong lớp, bầu không khí tăng vọt, mấytên con trai cao lớn, hùng dũng oai vệ gào thét muốn lớp chúng tôi đứng nhất,dáng vẻ ngu ngốc kia cực kì hài hước. Khi một lớp hơn mười người trùng trùngđiệp điệp đi tới sân tập thì xung quanh đường chạy nhựa đã ngồi đầy người củacác lớp, ở trung tâm đài chủ tịch phát ra âm nhạc sục sôi. Tôi đi ở phía sau đoàn người, Chu Dật đisau cùng, lúc đi qua lớp của Lí Đông Lâm thì hắn nhìn thấy tôi, tôi cười chào hỏivới hắn, kết quả sau đó là phát ra một tràng âm thanh ồn ào. “Oh~ oh” Chu Dật cũng nghe thấy được, tôi chắc chắnđấy. Trường học cố gắng rút ngắn thời gian chơicho năm ba chúng tôi, vì vậy trình tự đổi thành năm ba bắt đầu thi đấu Vòng thi đấu thứ nhất là trận chung kết1200 mét nam năm ba, tôi buồn bã đi đến cạnh đường chạy, thấy Lí Đông Lâm ở trướcmặt đang chuẩn bị. Hắn cũng thấy tôi nên chạy tới. Tôi hơi xấu hổ, vì vậy làm mộtđộng tác tay ra hiệu cố lên với hắn: “Cố lên nha!” “Không thành vấn đề.” Hắn nhíu mày. Kiểu dáng hài hước làm cho tôi bật cười. “Chu Đạm Đạm, quay về chỗ ngồi của mìnhđi.” Một âm thanh động đất lạnh lẽo đột ngột vang lên ở bên cạnh. Tôi không liếc mắt nhìn Chu Dật, chỉ cườivới Lí Đông Lâm, sau đó xoay người trở lại cạnh Lăng Linh. Một lát sau, trận thi đấu bắt đầu, LíĐông Lâm cũng không cần cổ vũ hăng hái vọt tới đầu tiên, vẫn duy trì tốc độ ở vịtrí giữa, không bị người khác chèn, cũng không chèn người phía trước. Mắt thấy hắn chạy tới, tôi liền lẻn đếncạnh đường chạy, hai tay tạo thành hình cái loa: “Cố lên, cố lên!” Đến vòng đua thứ hai, tốc độ của nhữngngười khác dần dần chậm lại, nhưng Lí Đông Lâm bỗng nhiên lại tăng tốc độ, vượtqua ba người, lớp bọn họ liền nhốn nháo đứng lên, đều đặn gào thét cố lên. Tới vòng đua thứ ba, hắn giống như là ănthuốc kích thích, bước chân càng lúc càng nhanh, dần dần đuổi theo hai ngườiphía trước, theo sát ở phía sau, ngay thời khắc mấu chốt cuối cùng thì chạy nướcrút, ba người lại một lần nữa tăng tốc, Lí Đông Lâm tựa như một trận gió mạnhthổi qua, nhanh chóng vượt qua hai người phía trước, một mạch hướng tới đích. m thanh hoan hô động đất của lớp bọn họthật đinh tai nhức óc, tôi cũng cười theo. Lục Hạo ở bên cạnh cay độc với tôi: “Cậulà người của lớp nào hả?” Tôi giương mắt trắng: “Ai bảo điền kinhcủa lớp chúng ta không hăng hái tranh đua, hơn nữa Lí Đông Lâm là bạn của tớ, tớđương nhiên vui vẻ rồi.” Chu Dật đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìntôi. 1200 mét nam kết thúc, không lâu sau đóLí Đông Lâm lách tới lớp tôi tìm “Tý nữa cậu có thi đấu không?” “Không có, tớ là người rảnh rỗi mà.” “Vậy tý nữa theo tớ về phòng học đi? Tớđưa mấy trọng điểm thi hàng tháng cuối tuần sau cho cậu, buổi chiều tớ phải vềnhà, nên không có thời gian.” Tôi do dự nhìn bạn học trong lớp, Lục Hạochuẩn bị chạy cự li dài, Chu Dật ngồi ở phía trước không để ý đến tôi, tôi quấnquýt nửa ngày rồi đồng ý với hắn. Vì vậy chào Lăng Linh một tiếng rồi cùngLí Đông Lâm trở về phòng học. Sau khi để vở ghi chép của hắn vào cặpsách, chúng tôi chuẩn bị quay về sân tập, lúc xuống lầu hắn đột nhiên hỏi tôi:“Mấy đứa bạn lớp tớ, buổi tối cuối tuần lễ thứ năm, muốn đi quán bar chúc mừng,cậu cũng đến đấy đi!” Tôi sửng sốt ngây người: “A! Không tốt lắmđâu! Tớ đều không quen mà.” “Không sao đâu, không có nhiều người lắm,cũng có mấy bạn nữ, Đinh Trạch cũng đi, đến lúc đó tớ sẽ đưa cậu về nhà.” Tôi do dự làm thế nào để từ chối hắn,cân nhắc mở miệng. “Chu Đạm Đạm, em trở về phòng học làmgì?” Giống như một âm hồn, Chu Dật nhăn mày đứngở lầu một, nhìn tôi. Tôi sợ đến mức lui lại nửa bước, Lí ĐôngLâm tới gần tôi. Chu Dật không nói chuyện, giấu cơn tức giận nhìn tôi. Tôi cũngkhông nói chuyện, bầu không khí trở nên kì lạ. Câu lạc bộ đêm Nửa tiếng sau, tôi giống như trở thành mộtcô gái vừa uống xong máu gà, tinh thần phấn chấn: “Thưa thầy Chu, em trở về lấyđồ ạ, sao Chu Dật tiến lên từng bước một, hời hợtnói với Lí Đông Lâm: “Em về lớp học của em trước đi, thầy có việc tìm em ấy.” Đại khái là sự tức giận của Chu Dật quámạnh mẽ, cảm giác áp bách dồn ép Lí Đông Lâm, hắn lo lắng quay đầu nhìn tôi,sau đó giữ bình tĩnh đi xuống lầu. Trong chốc lát, dãy hành lang vắng vẻ chỉcòn lại hai người là tôi và Chu Dật. “Đồ gì mà nặng như vậy, để em phải nửađường quay lại lấy?” Anh ta hỏi thăm không chút nào che giấu. Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm đâm ra chộtdạ, cũng không biết là chột dạ cái gì nữa, vì vậy cây ngay không sợ chết đứngmà trả lời: “Lấy vở ghi chép môn Toán ạ.” Anh ta nhăn mày, lạnh lùng nói: “Em vì vởghi chép môn Toán mà bỏ lỡ trận thi đấu của Lục Hạo, rất không có ý thức tập thể.” Tôi cả kinh, ngẩng đầu nhìn anh ta, anhta đi tới trước mặt tôi, bóng thân cao to dường như chắn tôi lại. Lần này, tôithực sự rất xấu hổ. “Xin lỗi ạ.” “Thầy không cần, quay về sân tập nói vớiLục Hạo đi, em đồng ý cổ vũ cho em ấy, rồi lại nuốt lời, chân thành xin lỗi em ấyđi.” Chu Dật đi phía trước tôi, lạnh lùng nói. “Vâng…” Tôi đi theo phía sau anh ta,không kiêng nể gì đánh giá bóng lưng anh ta, trong lòng rung động, rất nhiều lờinói nghẹn trong lòng lại một lần nữa không nhịn được nói ra miệng. Tôi đuổi theo anh ta, cũng sóng vai màđi, khi gần đến sân tập, tôi kéo Chu Dật lại: “Chu Dật!” Anh ta dừng bước, sắc mặt kì quái, từ từquay đầu lại, hỏi ta từng chữ từng câu: “Em gọi là gì?” Tôi bị vẻ mặt của anh ta doạ đến lui dầntừng bước, miệng nhỏ giọng thì thầm: “Thầy Chu…” Ánh mắt anh ta nhìn tôi phức tạp, khôngnói chuyện. Tôi ung dung thản nhiên tiến từng bước,giọng điệu gần như cầu xin: “Thầy Chu, thầy có thể đừng như vậy hay không?” Anh ta bị s lạnh nhạt hỏi lại tôi: “Đừngcái gì?” Thấy anh ta đến cùng vẫn muốn giả bộ hồđồ, tôi bằng bất cứ giá nào cũng ôm dũng khí liệt kê ra từng cái một: “Độtnhiên trở nên lạnh lùng như vậy, xa lánh, hoàn toàn coi em như người tàng hình.Không hề dạy bù cho em, cố ý giả bộ hồ đồ…” Chờ tôi nói xong ngẩng đầu lên thì bấtngờ thấy được ý cười xẹt qua trong mắt anh ta, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh vừarồi. “Chu Đạm Đạm, không dạy bù cho em là doem yêu cầu, không phải sao?” “Thế nhưng em… Chỉ là một lần kia màthôi.” “Hiện tại nói những cái này đã không cóý nghĩa nữa rồi, nhanh quay về lớp đi.” Thấy anh ta xoay người phải đi, tôi vộivàng chạy tới ngăn cản anh ta: “Thế nhưng thầy…” Tôi không chịu bỏ qua, đại khái là chọccho anh ta tức giận, anh ta quay đầu lại, nghiêm túc nói với tôi: “Chu Đạm Đạm,thầy là giáo viên, em là học sinh, việc bây giờ em phải làm là bảo đảm kì thihàng tháng cuối tuần sẽ đạt thành tích tốt, chứ không phải dây dưa với thầy vềnhững chuyện vụn vặt, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, có một số việc cũng thểsuy nghĩ đơn giản như em được.” Anh ta nói xong, chậm rãi đẩy cánh taytôi đang kéo tay áo anh ta ra: “Được rồi, quay lại lớp cùng cổ vũ với các bạnđi.” Tôi thất vọng cúi đầu, hỏi một câu: “Thầy,thầy thích em đúng không?” Thân hình của thầy bị kiềm hãm lại, đưalưng về phía tôi: “Đã quên những gì thầy vừa nói rồi sao? Ít suy nghĩ miên manđi.” Sau đó anh ta thản nhiên rời đi… Tôi đứng trong gió lạnh, khi cái tách gặpphải bàn trà sẽ là cảnh tượng như thế nào đây… Tôi đần độn đi tới lớp học, Lục Hạo vừathấy tôi liền nhảy đến: “Cậu là người không có lương tâm, lúc tớ thi đấu cậuđang ở chỗ nào!” Tôi vội vàng cười làm lành: “Lục đại ca,đại nhân cậu tha thứ cho tiểu nhân tôi đây đi. Thân tớ đi nhưng lòng tớ ở lại,thật đấy!” ừ, mời tớ uống nước đấy!” “Được được được, em lập tức mua cho đạica ngài.” Tôi một mặt đi ra khỏi sân tập, một mặtquay đầu lại nhìn Chu Dật đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Mặt tươi cười xem trận đấu, không mảymay bị ảnh hưởng bởi việc vừa rồi. Lúc quay về lại đụng phải Lí Đông Lâm, hắnnhiệt tình kéo tôi tới giới thiệu với một đám bạn học của hắn, sau đó lại mộtmình nói với tôi: “Đêm nay cậu tới không? Vừa rồi tớ đã giới thiệu mấy người muốnđi với cậu rồi, chắc chắn sẽ chơi rất vui.” Đứng ở hai lớp chúng tôi trong lúc đó,bên trái là lớp tôi, Lí Đông Lâm thấy tôi do dự, vì vậy còn nói: “Kêu bạn của cậuđi cùng, dù sao thì nhiều người càng náo nhiệt, hơn nữa chúng tớ đều chưa từngvào quán bar, tất cả mọi người đều tò mò mà.” Ánh mắt tôi hỏi Lăng Linh, người này ởbên cạnh gật mạnh đầu, Lục Hạo cũng mài dao ken két đồng ý. Tất cả mọi người đềusôi nổi như vậy, tôi sao lại còn không biết xấu hổ mà từ chối chứ, vì vậy quảquyết đồng ý với Lí Đông Lâm. Trận đấu tiếp theo không phải là điểm mạnhcủa chúng tôi, cho nên tuyển thủ dự thi sớm bị gạt bỏ, tất cả mọi người cũngkhông có chuyện gì liền ngồi tán gẫu. Tôi ngồi ở sau cầm điện thoại chơi tròchơi, Lăng Linh đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái: “Mau nhìn phía trước kìa.” Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt liềnthấy một cô gái cao cao đang nói chuyện với Chu Dật, thần kinh thắt chặt mộtcách vô thức. “Ai đó?” “Quỷ biết, đi, chúng ta lên ngồi phíatrước.” Tôi và Lăng Linh lén lút chuyển lên phíatrước, vốn định nghe trộm nội dung cuộc trò chuyện của hai người, ai biết tất cảmọi người đều trắng trợn trêu đùa Chu Dật. Có người đoán là bạn gái, có người lạinói là vợ. Tôi không dám biểu hiện ra ngoài vẻ rầurĩ không vui, không thể làm gì khác hơn là say mê nhìn trộm, âm thầm quan sátcô gái cao cao nà Không được đẹp như Lâm Úc nhưng lại cókhí chất đặc biệt. Trời lạnh như thế lại chỉ mặc một chiếc áo phông và áo len,phía dưới đeo một đôi giày màu đen, mái tóc dài đen hiền thục sau vai, mặt màythoạt nhìn rất thoải mái. Thảo nào mọi người lại ồn ào thế. Chu Dật vừa nói vừa cười mấy lần họcsinh trêu chọc, cô gái cao cao kia cũng cười suốt, sau đó nhẹ giọng nói gì đó vớiChu Dật, Chu Dật lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không lâu sau đó cô gái liền nhẹnhàng rời đi. Chờ cô nàng vừa đi, những phần tử bátquái bên cạnh cũng không an ổn, vội vàng hỏi Chu Dật: “Thầy Chu, đó là bạn gáicủa thầy sao?” Không đợi Chu Dật trả lời, ở bên cạnh đãphát ra một âm thanh: “Rất phong cách nha, nhất định đúng rồi, đẹp trai như ThầyChu không có khả năng không có bạn gái nha.” “Vậy cuối cùng có đúng hay không?” Lòng tôi nghẹn lại trong cổ họng, nhưnggiả vờ bình tĩnh, tự nhiên hỏi theo mọi người: “Thầy Chu quen bạn gái lúc nàomà chưa từng báo cáo với chúng em hả?” Chu Dật đột nhiên hơi nghiêng đầu, đôi mắtnguy hiểm bắn về phía tôi, khiến cho lòng tôi luống cuống. “Thầy có nói đó là bạn gái của thầy à?”Anh ta lỡ đãng trả lời. Lục Hạo vọt qua: “Vậy thầy cũng chưa nóiđó không phải là bạn gái của thầy nhỉ, thầy Chu, thành thật thì khoan dung chốngcự thì nghiêm khắc, nói cho bọn em biết cuối cùng có phải hay không chứ?” Ánh mắt anh ta đong đưa, chúng tôi đềuyên lặng chờ câu trả lời của anh ta. Ai biết qua N giây, anh ta cũng khôngnói lời nào, vẫn duy trì điệu cười giả dối, thấy chúng tôi đều hết sức chăm chúchờ đáp án của anh ta, mới miễn cưỡng mở miệng: “Vậy… Việc này đổi lấy bài tậpcuối tuần tăng gấp đôi đi?” “Cắt… Không nghe không nghe nữa.” “Thầy Chu quá đanh đá a, lấy bài tập uyhiếp bọn em.” “Vậy thầy Chu này, cái này tính là ngầmthừa nhận nha, dù sao thầy cũng không phủ Anh ta cười lắc đầu, một bộ dạng màchúng tôi đành chịu. Tôi ở bên cạnh nghiêm mặt đen, một tráitim hỗn loạn té ngã xuống vực, lẽ nào cô gái vừa rồi đích thực là bạn gái củaanh ta? Bố mày tựa như một con ngốc bị anh tachơi đùa đến ngu ngốc, sau đó hiện tại lại bị chính mình chơi đùa đến ngu ngốc,luôn luôn là một người ngu ngốc. Tôi ngồi phía sau Chu Dật cực kì ngớ ngẫnnhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, trong đầu đột nhiên hiện ra hai loại kíchthích: Thứ nhất: Giờ xông lên phía trước dồn sứcđấm anh ta một trận cho thoả giận. Thứ hai: Giờ xông lên phía trước dồn sứcđấm anh ta một trận sau đó ép hỏi rõ ràng. Nói chung, đã muốn đấm cho anh ta một trận,nhưng lại có sự dõi theo của rất nhiều người, mà tôi lại là học trò nhỏ của anhta, không dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cuối cùng tôi nhịnkích thích xuống, quyết định đêm nay đến quán bar giải tỏa bực dọc. Trận đấu buổi chiều rất nhanh đã xong,có người nói là lớp của Lí Đông Lâm lấy được toàn thắng, điên cuồng thét chóitai ở bên cạnh. Tôi xấu hổ nhỏ ba giọt mồ hôi, lớp họ thắng,ba người chúng tôi còn đi theo chúc mừng, đây là cái đạo lí gì chứ, ba đứa giốngnhư là gián điệp trà trộn vào quân địch vậy. Tôi, Lục Hạo, Lăng Linh cùng Lí ĐôngLâm, Đinh Trạch đi ra cổng trường, những người khác quyết định chia thành nhữngtốp nhỏ, trước đi ăn cái gì đó rồi buổi tối tập hợp tại quán bar. Năm người chúng tôi vì tiết kiệm thờigian, vì vậy kêu xe đi tới gần quán bar, chọn một quán thức ăn nhanh giải quyếtviệc no bụng. Bọn họ hăng hái tràn trề nói chuyện vềtrận đấu chiều hôm nay, tôi không yên lòng nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng khôngnghe sự sai bảo lại nghĩ đến Chu Dật, hiện tại đang làm cái gì? Đang cùng côgái kia đi ăn cơm hay là đang soạn bài đây? Trong nhà hàng mở bài «Lời thú tội lúchoàng hôn», tôi nghe thấy trong lòng không khỏi chua xót khổ sở, cắn ống hút. Lí Đông Lâm chú ý tới tôi, quan tâm hỏithăm: “Làm sao vậy?” Tôi giấu diếm dấu vết, nháy mắt lắc đầucười: “Cái gì? Đang nghe mọi người trò chuyện nha!” Cậu ta đưa cho tôi một cái ống hút mới:“Nhìn cậu giống như mất hồn, đang suy nghĩ chuyện khác sao?” Tôi kinh ngạc với sự chu đáo của cậu tacảm kích nhận lấy ống hút: “Tớ đang suy nghĩ lớp tớ nhân tài đông đúc lại bịđánh bại bởi lớp cậu, thực sự là không công bằng.” Hắn cười ha ha: “Hoá ra cậu đang vướng mắccái này…” Tôi cũng cười ngốc theo. Cùng nhau ăn uống nói chuyện phiếm, rấtnhanh đã đến giờ, đèn đêm đã bật lên. Ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng xung quanh, tấtcả các toà nhà cao tầng đều phát ra ánh sáng tràn đầy màu sắc, một buổi tối náonhiệt cứ như vậy mà đến. Lúc liên lạc với những người khác xong,chúng tôi đứng dậy đi tới quán bar trước. Kỳ thực, đây là lần đầu tiên tối tớiquán bar. Quán bar ở thành phố A chia làm hai loại,một loại là yên tĩnh nhẹ nhàng, bên trong có ca sĩ khẽ hát, không khí nhàn nhã.Một loại khác là âm thanh ồn ào, nơi chốn của múa hát và sắc đẹp, là nơi tìm đượctoàn bộ đàn ông, phụ nữ, dục vọng, tiền tài, uống rượu. Chúng tôi tò mò, quyết định đến một quánbar nổi danh nhất của thành phố gọi là «Tô Hoa». Vừa mới đi tới cửa, đã có thể nghe thấyâm thanh đinh tai nhức óc ở bên trong, bên ngoài vệ sĩ đứng rất nhiều, tất cảnhững người đi ra đi vào đều là những cô gái đi giày cao gót, trang điểm đậm,không thiếu người đẹp cùng vóc dáng đẹp. Nhóm người chúng tôi mộc mạc tới cực điểm,học sinh đứng ở ngoài cửa bất ngờ thu hút ánh mắt của người qua đường. Tựa như hai thế giới, một đơn giản tốt đẹp,mà cái trước mắt chúng tôi là phức tạp nồng nặc. Lúc chúng tôi chần chừ cuối cùng có muốnđi vào hay không thì thời tiết không tốt chút nào, sét đánh ầm ầm, nhìn như trờisắp mưa. Lục Hạo lo lắng nói: “Nếu không thì cứ dứtkhoát vào xem đi, dù sao trời cũng mưa ngay đó.” Mọi người lúc này đều gật đầu, mang theotò mò, sợ hãi, kích thích bước về phía cầu thang kiểu cổ của đại sảnh. Các thiết bị lắp đặt đường đi của Tô Hoarất phức tạp, cầu thang bằng gỗ chạm trổ hoa văn, ngọn đèn thuỷ tinh lờ mờ, còncó cách điệu cấp độ rõ ràng, đúng là quán bar đặc sắc nhất của thành phố A. Có lẽ là chúng tôi tới sớm, không có dựđịnh ghế tiếp theo. Chúng tôi cặp sách, đồ đạc tuỳ thân chongười phục vụ rồi theo hắn xuống vài bậc thang. Người phục vụ lễ phép vén tấm màn thuỷtinh lên cho chúng tôi, một mùi rượu nồng nặc cùng thứ âm nhạc mạnh mẽ ập vàotrước mắt chúng tôi, tiếng người ồn ào, phụ nữ cười duyên, đàn ông đón ý nóihùa, còn có một dục vọng không đáy. Tựa như một thế giới quanh năm xa hoatruỵ lạc vẫy chào chúng tôi. Tôi đã từng nghe được một câu nói: Đếncâu lạc bộ đêm học cái xấu rất nhanh, đầu tiên là thay đổi thẩm mỹ của họ, thứhai là đập nát mộng tưởng của họ. Thầy giáo hôn nồng nhiệt Sự thiếu hiểu biết của mấy người chúngtôi rất nhanh đã bị bầu không khí ở đây kéo đi, theo sự giới thiệu của người phụcvụ mà gọi một chai rượu ngoại và mấy lon nước giải khát. Đưa tới dĩa đựng trái cây có cắm mấy cáipháo hoa, tôi nóng nên cởi áo khoác, Lục Hạo rất nhanh đã làm quen với mấy ngườibàn bên cạnh, đứng lên theo âm nhạc phấn chấn lòng người. Tôi và Lí Đông Lâm nhìn thấy bộ dạng ngốcnghếch của Lục Hạo không nhịn được cười, Lăng Linh ở một bên cũng đả kích Lục Hạo,nói hắn giống như một con tôm nhỏ. Rượu ngoại được mang tới rất nhanh, người phụcvụ rót cho chúng tôi mi người một ly, tôi cầm ly ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảmgiác không mềm mại giống như uống rượu đỏ ở nhà Chu Dật, cảm lưỡi rét buốt lạnhlẽo, còn pha lẫn với vị ngọt nhàn nhạt. Thời gian càng ngày càng trễ, ngườitrong quán bar cũng càng ngày càng HIGH, âm thanh chạm cốc, tiếng hát, mùi nướchoa, mùi hoa tươi, mùi khói thuốc, tất cả đều pha trộn với nhau, trôi dạt khắpnơi, một cô gái xinh đẹp khiêu gợi lôi kéo cô nàng tóc vàng cùng nhảy những vũđiệu nóng bỏng trên nền âm thanh cực lớn, phía dưới là những tiếng gào thét,ánh mắt sắc dục của những người đàn ông nhìn chằm chằm các cô, huýt sáo. Lí Đông Lâm lấy chai rượu rót cho mỗingười chúng tôi một ly đầy xong nâng ly lớn tiếng nói: “Mọi người, chúng ta uốngcạn một ly nào, cầu chúc trước cho chúng ta thi vào trường đại học thành công!” “Được!” Mọi người đều nâng ly: “Chúc chúng tathi vào trường đại học thành công.” Trong đó có một cô gái thoạt nhìn cóchút xấu hổ lại nói thêm một câu: “Chúc chúng ta tốt nghiệp xong đều nhớ kĩnhau, cả đời là bạn bè.” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên náonhiệt, dường như mọi người đều bị câu nói của cô gái này làm cho cảm động, LăngLinh cũng đỏ mũi khẽ khóc, chạm ly với tôi: “Cả đời là bạn bè!” “Ừ!” Tôi kiên định gật đầu. Sau đó mọi người uống một hơi cạn sạchcùng với âm nhạc. Thật lâu sau này, lúc Chu Dật giáo huấntôi hay uống rượu bừa bãi, tôi đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên đến quán barngày hôm nay, tất cả mọi người đều khờ dại ngây thơ, nhưng lại hứa một lời hứatrịnh trọng. Rất nhiều người đều nói, bạn bè đại họclà lâu dài nhất, mà bạn bè phổ thông lại trong sáng nhất. Tôi nghĩ rằng đời này tôi cũng khôngquên được những người bạn quý giá nhất này, mặc kệ tôi có địa vị cao cỡ nào haylà rơi vào tình trạng chán chường không chịu nổi cỡ nào thì bọn họ cũng không rờikhông bỏ, không sợ rất tốt với tôi, sau này vào xã hội, không còn có người nhưvậy, mấy năm không có Chu Dật, trong đêm khuya không có tiếng động, tôi thườngnghĩ đến cuộc sống thời phổ thông của mình, luôn luôn vô tình rơi nước mắt. Lăng Linh uống vài chén thì khuôn mặt trởnên đỏ rực, dứt khoát xua tay với chúng tôi: “Không được không được, choángváng đầu quá! Tớ ra ngoài đi dạo đây.” Tôi đỡ cô nàng đi lên một sân thượng nhỏcủa quán bar, thế giới lập tức yên tĩnh lại, bầu trời tối đen chảy xuống nhữnggiọt mưa lớn, mưa như trút nước ào ạt xối thẳng xuống đất, từng lớp sóng lăntăn và bọt nước rơi trên cầu thang trên mặt đất, đèn nê ông trong làn hơi nướctrở nên mông lung, mơ hồ, bốc lên bừng bừng khói mỏng. Tôi giúp Lăng Linh bám vào lan can củasân thượng, cô nàng ở bên cạnh dùng đá xoa mặt, tôi không có việc gì nên đánhgiá người qua đường ở phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy đủ loại dù che mưa chenchúc cùng một chỗ, xe taxi màu vàng xếp thành một hàng dài trong bóng đêm giốngnhư một dải ruy băng màu vàng lấp lánh, sự nhộn nhịp hối hả của thành phố trongtiếng mưa rơi càng thêm mơ mơ màng màng. Đột nhiên ánh mắt tôi lướt qua một chiếcxe đặc biệt quen thuộc, thân xe đen bóng bị nước mưa cọ rửa đến mức toả sáng lấplánh. Tôi vươn người xuống dưới dò xét, rồi lại không thể xác định cuối cùng cóphải là xe của Chu Dật hay không? Nhìn rất giống, nhưng lại không nhớ đượcbiển số xe của anh ta, chỉ có thể nhìn nhất cử nhất động xung quanh chiếc xekia, trong lòng trông mong có thể nhìn thấy anh ta, nhưng lại không muốn nhìnthấy anh ta ở chỗ này, tôi đây sẽ thật buồn bực. Nôn nóng nhìn một hồi cũng không phát hiệnra người nào, có lẽ là tôi nhận nhầm một chiếc xe tương tự. Lăng Linh cũng tốt hơn nhiều, vì vậychúng tôi lại vào quán bar một lần nữa. Tâm tình vốn rất tốt lại bị tên khốn nạnChu Dật đạp hư, lần này lại không phải là bản thân anh ta. Tôi thật sự nghĩ rằngmình không có thuốc nào cứu chữa được nữa rồi, ngay cả một chiếc xe giống nhaucũng có thể phá hoại tâm tình của tôi, tôi tức tối nâng mấy ly rượu đổ vào miệng. Lí Đông Lâm ở bên cạnh và những ngườikhác đang đùa giỡn, Lục Hạo đã sớm không biết chạy đi tán tỉnh ở nơi nào, LăngLinh thì tỉnh táo nên ngồi trên ghế hát theo. Tôi thấy ở trên bàn còn có một chai rượulớn chưa uống, nghĩ rằng không thể dập tắt tức giận nhưng cũng có thể giảikhát, tôi dứt khoát tự mình giải quyết hết, để tránh lãng phí. Bởi vì chai rượu ngoại này êm, cho nên uốngvào có cảm giác đặc biệt nhẹ, nhưng uống hơn mười ly này vào bụng xong, tôi bỗngdưng cảm thấy dạ dày bắt đầu nóng rát quằn qu Một dòng nước ấm nhanh chóng lẻn đến đỉnhđầu, tôi đứng nghiêng ngả, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã xuống dưới. Đại não giống như bị cồn gây tê, tất cảtrước mắt đều trở nên hồ đồ ồn ào hẳn lên, bài hát mang âm hưởng hỗn độn giữachâu u và châu Mỹ làm nóng lên, tôi lảo đảo lúc lắc theo mấy cô nàng sành điệubên cạnh, vặn vẹo xung quanh. Lục Hạo không biết xông ra từ nơi nào,nhìn thấy tôi nhảy cuồng nhiệt, kinh ngạc mở miệng: “Oa ghê, Chu Đạm Đạm cậuđang nhảy hả???” Tôi đảo mắt cá chết, lầm bầm trong miệng:“Nói nhảm, cậu mắt mù hả?” Vừa nói hai tay vừa lắc lư, đong đưa trên đầu. Đám người rất là đông đúc, tôi hoa mắtkhông thấy rõ ai với ai, rất nhanh đã bị đẩy vào trung tâm, ánh sáng xung quanhchiếu tới, đầu tiên tôi cùng một cô gái chiều cao bằng nhau tựa lưng cùng nhảy,tiếp theo DJ nhanh chóng thay đổi bài hát, cô gái kia bị lấn át, trong chớp mắttôi bị một cánh tay lông lá kéo lại, tôi ngẩng đầu ngửa mặt thật lâu, dưới ngọnđèn liên tiếp mới nhìn rõ hoá ra là một người đàn ông nước ngoài cao lớn. Hắn mở miệng nói gì đó với tôi, tôi cănbản không nghe thấy, suy nghĩ của tôi chỉ chú ý nhảy lắc lư, thậm chí còn muốnbật âm thanh lớn lên. Người nước ngoài thấy thế bỗng nhiên nhấc một tay lên, mạnhmẽ ôm eo tôi, muốn tôi và hắn cùng nhau nhảy. Tôi còn chưa nói chuyện thì chợt nghe thấyâm thanh của Lí Đông Lâm và Lăng Linh: “Chu Đạm Đạm, qua đây!” Tôi mơ màng quay đầu nhìn bọn họ, cònchưa phản ứng lại, đã bị bọn họ xông lên lôi qua, hai tay tôi bị bọn họ kẹp lạirất khó chịu, lúc bị tha đi còn cười khúc khích vẫy tay tạm biệt với người nướcngoài. Sau đó dựa vào vai của Lăng Linh, buồn rầukêu lên: “Khó chịu quá! Gọi Chu Dật đến đi!” Lí Đông Lâm đang lôi kéo tay tôi thì dừnglại, dường như bắn một cái nhìn thắc mắc về phía Lăng Linh, Lăng Linh vội vàngtiếp lời tôi: “Đạm Đạm, cậu xem cậu say thành cái dạng gì rồi, thầy Chu đã tanca, chúng ta thì đang ở quán bar mà.” Tôi cọ cọ vào một con cá chép đứng lên:“Tớ biết, tớ biết, tớ muốn gặp anh ta! Hu hu hu …” Lăng Linh khó xử đặt tôi lên sô pha: “Tớđiện thoại cho thầy.” “Không được!” Tôi vung tay ngăn cô nànglại “Không thể gọi cho anh ta...” “Vậy?...” Lăng Linh vô cùng khó xử,không biết nên làm cái gì bây giờ. Tôi ngồi phịch trên sô pha da một hồi, độtnhiên nhớ tới cái gì, lảo đảo chạy ra sân thượng bên ngoài, duỗi dài cổ nhìnchiếc xe màu đen còn đang ở chỗ kia. Vào lúc đó, đột nhiên tôi giống như bịđiểm huyệt khóc, oa oa khóc rống lên: “Hu hu hu, tớ chính là muốn gặp anh ta,Lăng Linh…” “Lăng Linh, đi vào lấy cho cậu ấy mộtcái khăn ấm.” m thanh của Lí Đông Lâm vang lên phía sau tôi. Tôi từ chối lau khô nước mắt, quay đầu lạimột cách đẹp mắt, hé ra một khuôn mặt ngơ ngác nhìn hắn. Vẻ mặt của Lí Đông Lâm ở dưới ngọn đènkhông thể đoán được, khẽ hỏi tôi: “Cậu muốn gặp thầy Chu ư?” Cồn đã làm cho đại nào của tôi nói chuyệnkhông lịch sự: “Ừ, tớ muốn, làm sao bây giờ?” Hình như hắn thở dài, kéo tôi khỏi mặt đất:“Trước hết lau mặt đi đã.” Nói xong xoay người tìm một nhân viên phụcvụ, chẳng biết đang nói cái gì, tôi lợi dụng lúc hắn nói chuyện, lắc lư bất địnhđi xuống lầu. Khí lạnh ngay lập tức áp sát, tôi mặc áo ngắn tay, tay liền nổida gà. Tôi chạy đến trước chiếc xe kia, cố gắngnhìn xung quanh bên trong, nhưng cái gì cũng không có, thùng xe trống không. Lăng Linh từ trên lầu chạy xuống, kéotôi để phòng ngừa tôi đụng vào người đi đường: “Tớ gọi điện thoại cho thầy Churồi, thầy nói thầy đã biết cậu xảy ra chuyện, đã đến rồi.” Tôi hoảng hốt quay đầu hỏi cô nàng: “Ainói mà anh ta biết?” “Ừ, tớ cũng không biết vì sao thầy lạibiết?” Cả người tôi dầm mưa to bị ướt đẫm, cốchấp đứng ở dưới cầu thang đợi Chu Dật, Lăng Linh không lay chuyển được tôi,cùng đứng cạnh tôi. Mà Lí Đông Lâm, vẻ mặt ở trên cầu thangnhìn tôi, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Tôi không biết đợi bao lâu, có lẽ là chỉtrong chớp mắt, đã thấy Chu Dật ẩn nhẫn tức giận đi về phía tôi, anh ta che câydù màu đen, ăn mặc phong phanh giống như tôi. Tôi giống như là nằm mơ giữa ban ngày. Tôi run rẩy đứng lên, anh ta chạy tớitrước mặt tôi, khoé mắt, đuôi lông mày đều lạnh lẽo, thấy cả người tôi ướt đẫm,càng không nói hai lời kéo tôi vào dưới ô. Tôi bướng bỉnh căn đôi môi run rẩy, ChuDật bỗng dung nắm cằm tôi, bức tôi nhìn thẳng hai mắt sắc bén của anh ta, mỗichữ mỗi câu đều tức giận bức người nói: “Chu Đạm Đạm, thầy thực sự là quá thấtvọng với em rồi.” Tôi không đẩy anh ta ra, nước mắt lại mộtlần nữa không chịu thua kém mà chảy xuống: “Em cũng rất thất vọng đối với thầy!” Anh ta bung dù đứng ở trong mưa, đôi mắtđen kị nhìn tôi, không đành lòng mà giơ tay lau nước mắt cho tôi, tôi phẫn nộkéo tay anh ta ra: “Thầy có biết vì sao em thất vọng với thầy không?” “Bởi vì thầy ngay cả một cô gái mười támtuổi cũng không bằng! Thầy ngoài miệng thì nói không thích, lại còn đuổi theoem, em là gì của thầy hả, không cần thầy chăm sóc như thế, thầy là một loại ngườinhát gan.” Vẻ mặt anh ta tái nhợt, trước nắm cổ taytôi: “Chu Đạm Đạm, em theo thầy về nhà.” “Ai muốn về với thầy, em không cần. Thầybuông ra!” Tôi dùng sức thoát ra khỏi tay anh ta,còn tiện thể đá anh ta một cái, sau đó rống lớn một câu: “Thầy! Em ghét thầy!”Liền xoay người chạy… Mưa to giống như viên đạn bắn vào ngườitôi, đối với tôi đã không còn cảm giác đau đớn, ý nghĩ vừa bị cồn làm mê muộiđã bị nước mưa gột sạch, tỉnh táo lại. Tôi đi trên đường, còn không bằng mộtcon chuột ướt sũng, có đôi tình nhân tốt bụng đem cái ô dư ra cho tôi, tôi cườitừ chối. Tôi chỉ muốn cho trận mưa này thức tỉnh mình, làm cho tôi không còn simê con người nhát gan Chu Dật này nữa! Tôi ướt sũng lang thang trên đường,không dám về nhà. Lbiết Chu Dật thì ngược lại với tôi,đang ở trên đường lo lắng tìm tôi. Áo khoác của tôi bỏ quên trong quán bar,trên người chỉ còn khoảng ba mươi mấy đồng, ở trạm taxi kêu một chiếc xe, báora địa điểm của một người quen, cuối cùng trả tiền thì tiêu hết gần ba mươi haiđồng. Chỗ này tôi đã tới hai lần, vừa xa lạ vừaquen thuộc như vậy, tôi ướt sũng đứng trong thang máy, cảm thấy bản thân lạilàm một chuyện ngu xuẩn. Nhưng tôi làm nhiều chuyện ngu xuẩn nhưvậy, bạn cũng quan tâm chuyện này sao? Tôi đi tới trước cửa nhà anh ta, lẳng lặngđứng một lúc, sau đó do dự ôm đầu gối ngồi ở cửa. Liên quan đến việc mắc mưa, cả người tôiđều đang lạnh run, tay chân cứng ngắc, môi lạnh buốt, quần áo ẩm ướt, mưa lạnhxâm chiếm cùng việc tiếp xúc với sàn nhà lạnh giá, một sự bứt rứt lan tràn đếntoàn thân lạnh lẽo. Tôi lấy tay lau khô nước trên mặt, vẫnngồi tại chỗ không nhúc nhích. Có lẽ rất nhiều năm sau, tôi sẽ cảm thấyquyết định lúc này của tôi không ngu ngốc, suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ làmra một số chuyện không có lí trí, nhưng hiện tại tôi không quan tâm, tôi giữ vữngdũng khí dám yêu dám hận chạy tới cửa nhà Chu Dật chờ anh ta, mặc dù không biếtanh ta không ở nhà. Nếu đêm này, tôi không cương quyết làmnhư vậy, tôi nghĩ tôi sẽ hối hận, nhưng tôi không muốn khiến cho mình lúc còntrẻ như vậy lại làm rất nhiều rất nhiều chuyện hối hận, thế cho nên sau này giàrồi, một phần ba hồi ức của tôi tất cả đều là hối hận. Tôi ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà anh ta thậtlâu thật lâu, điện thoại di động hết pin tắt máy, tôi không biết thời gian. Giữa lúc tôi sắp buồn ngủ thì thang máyđối diện “Đinh” một tiếng làm tôi giật mình tỉnh giấc, tôi vội vàng đứng thẳngdậy, linh tính mạnh mẽ nói cho tôi biết là Chu Dật. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trongđi ra một thân ảnh uể oải, cây dù đen ban đầu đã không còn, mái tóc đen dàycũng không còn hình dạng. Vẻ mặt Chu Dật trắng bệch lấy ra chiếcchìa khoá đi về hướng tôi, sau đó ngẩng đầu, tay dừng lại giữa không trung,cùng lúc kinh hỉ nhìn tôi, bước qua. Môi của anh ta hơi mở ra, âm thanh trầmthấp khàn khàn: “Em… Sao lại ở chỗ này?” Tôi cắn môi, thì thào nói: “Thầy…” “Em đứng lên trước đi.” “Chân tê rồi, không đứng lên được.” Tôiđáng thương nói. Anh ta ngồi xổm xuống, hai tay vắt nganghai tay của tôi, ôm tôi lên. Lập tức lấy chìa khoá ra mở cửa phòng. Tôi dè dặt kéo góc áo của anh ta: “Thầy,em đến để xin lỗi.” “??” “Vừa rồi ở cửa quán bar em không nên nóithầy như vậy, em sai rồi, sau này em không bao giờ sẽ đến làm phiền thầy nữa…” Tôi còn nói chưa dứt lời, cả người đã bịanh ta ôm chặt, trọng lượng cơ thể hầu như đều dựa vào trong ngực anh ta, cằm bịbàn tay to của Chu Dật nâng lên, một nụ hôn cực nóng cứ như vậy ấn xuống. Cả người tôi giống như bị lửa đốt, từnggiọt mưa trên mái tóc đen của anh ta rơi xuống xương quai xanh của tôi hoáthành dòng nước chảy vào trong quần áo, tay kia vuốt ve sau lưng tôi. Đôi môi nóng bỏng chặt chẽ đè nặng tôi, ởtrên môi tôi trằn trọc vụng trộm ma sát nhiều lần, thân thể của tôi dần dầnnóng lên, thậm chí còn sinh ra một loại dục vọng không thể cưỡng lại, xem xét,nhón ngón chân nhiệt tình đáp lại anh ta. Chu Dật kéo gáy tôi, tôi lảo đảo ngã lênsô pha, anh ta ôm tôi, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm của tôi, tiến quânthần tốc, mút, liếm... Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềmmại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại. Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môitôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]