Dưới ánh đèn, Giang Độ sáng bừng giữa đêm đông lạnh giá, cô khóc rồi, nếu Ngụy Thanh Việt không có phản ứng gì, cô sẽ tiếp tục đi về phía bóng đêm lạnh lẽo.
Phản ứng của Nguỵ Thanh Việt thường sẽ khác với người khác. Nhìn thấy con gái khóc, cậu ấy trước tiên không cảm thấy xấu hổ lúng túng, tiếp theo cũng không nói cái gì mà sợ nhất là con gái khóc cậu đừng khóc nữa tớ không biết an ủi vân vân.
Cậu nói: "Trên đường lúc nào cũng có người đi lại, nếu cậu không muốn người khác nhìn thấy thì đổi chỗ khác mà khóc."
Giọng điệu nhẹ nhàng, trầm trầm, Nguỵ Thanh Việt nghiêm túc nhìn cô.
Giang Độ xấu hổ vô cùng, cô cho rằng cậu đang cười nhạo mình, bởi vì quá bối rối, đến nỗi từ đầu đến cuối cô không có hơi sức để ý đến giọng điệu trong lời nói của cậu, vẻ mặt chân thành của cậu, câu này nghe kiểu gì cũng như đang mỉa mai, khách quan mà nói, là Nguỵ Thanh Việt thích nói chuyện như thế.
Cô lau qua nước mắt, xoay người muốn chạy, nhưng bị Ngụy Thanh Việt kéo lại: "Giang Độ, cậu chạy cái gì?"
"Tớ không sao nữa rồi!" Giang Độ muốn giọng mình nghe lạc quan hơn chút, nhưng giọng nói lại lơ lửng, có cả tiếng nghẹn ngào mỏng manh run rẩy trong đó.
Ánh đèn phả vào nửa khuôn mặt bên phải của cô, ánh mắt chơm chớp, màu sắc trên môi bị gió lạnh thổi bay, cả người Giang Độ lúc này dường như chỉ còn lại một nửa, Ngụy Thanh Việt nhìn thấy vài giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-mua-xuan/2631777/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.