Khi anh trực tiếp tìm thấy Hoàng Oanh Thì: "Xin hỏi một chút, chỗ cô có nhân viên nào tên là Giang Độ không?"
Gọi cả tên như thế, Hoàng Oanh Thì xuất phát từ lịch sự xã giao, cười hỏi anh, "Giám Đốc Nguỵ biết Tiểu Giang?"
Tiểu Giang, Tiểu Giang, kiểu xưng hô như này tầm thường quá, một công ty có thể có Tiểu Trương, Tiểu Vương, Tiểu Lí, đương nhiên cũng có thể có Tiểu Giang. Nhưng cái tên này có thần kỳ bao nhiêu, Giang Độ cũng không còn là thiếu nữ nữa, cô giống anh, đã lớn hơn rất nhiều.
Nguỵ Thanh Việt nói tôi biết cô ấy, bạn học cấp 3, ban nãy nhìn thấy bóng dáng đi qua giống cô ấy, nhưng không quá chắc chắn.
Bạn học cấp ba? Hoàng Oanh Thì ngạc nhiên, chưa từng nghe Giang Độ nói, rất tự nhiên, cô ấy nói với Nguỵ Thanh Việt vài lời về tình hình Giang Độ.
Công ty ngoài chương trình trò chuyện phỏng vấn, còn có một tài khoản truyền thông mới, bám sát các điểm nóng, có một đội chịu trách nhiệm viết bản thảo trên fanpage, kiểm soát bản thảo, là Giang Độ làm. Một tuần đẩy ba đến bốn bài, lượng đọc trung bình hàng tuần rất lớn. Trong mắt Hoàng Oanh Thì và các đồng nghiệp, Giang Độ là người nhút nhát, không thích nói chuyện, ngoại trừ bắt buộc phải giao tiếp công việc, có thể không nói liền không nói, có chứng sợ xã hội điển hình.
Trong bãi đậu xe khách sạn, tài xế Lão La vẫn đang đợi anh, Nguỵ Thanh Việt nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày, đồng hồ anh bị hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-mua-xuan/2631760/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.