Mọi người đều đã hai năm không gặp, mấy người bọn họ, chỉ có Lâm Hải Dương chưa từng rời quê, còn những người khác đều đang đi làm bên ngoài, cuộc sống có đắng cay ngọt bùi, thế giới đã trở nên khác hoàn toàn so với khi bọn họ còn là những cô cậu thiếu niên.
Nghĩa trang ở ngoại thành, Lâm Hải Dương là người quản lý ở đây, biết mấy người bọn họ muốn tới nên đã đợi sẵn.
Thời tiết ban ngày đẹp, ánh sáng chiếu khắp nơi, nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, bọn họ đều đã ở tuổi ba mươi rồi. Vừa gặp là cười, khoé mắt cũng đã có nếp nhăn. Những năm này, vậy mà cứ thế trôi qua một cách âm thầm lặng lẽ.
Chỉ có Giang Độ trong ảnh, vật đổi sao dời, xuân thu trôi qua, cô vẫn là dáng vẻ năm mười sáu tuổi, vẫn nở nụ cười trên môi cười với bọn họ, âm thanh dáng vẻ đều vẫn như cũ.
Mấy người đứng đó, đặt những bông cúc trắng mới mua xuống.
Nghĩa trang yên tĩnh, có ba năm nhóm người đến viếng thăm người thân bạn bè, phần lớn đều rất im lặng, bọn họ cũng vậy, đứng ở đó cùng Giang Độ một hồi, không nói lời nào.
Chim hót véo von, gió lặng, trời trong, vừa hay là tiết trời cô yêu thích nhất.
Những năm qua, Lâm Hải Dương đã chăm sóc cô rất chu đáo, trước bia mộ cô luôn gọn gàng, sạch sẽ nhất có thể.
Khi dịch bệnh bùng phát lúc nghiêm trọng nhất, ông bà không thể đến, gọi điện nhờ anh cúng mộ, lúc đó, cả khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-mua-xuan/2631735/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.