“Trăng non treo bạc mái đầu,
Cạn rượu cộng chẩm vơi sầu tương tư.”[1]
Thầy Tề ơi…
Không biết Phù Sinh thầm lặp lại biệt danh này bao nhiêu lần; thế nhưng chỉ đến khi Tề Quan Nguyệt mất, cậu mới có thể bật thốt lên hai tiếng “thầy Tề” — cách xưng hô mà bấy lâu nay cậu vẫn hằng quen thuộc. Tình thầy trò giữa Tề Quan Nguyệt và Phù Sinh có thể xem như tình sâu nghĩa nặng.
Phù Sinh vô cùng ngưỡng mộ những khoảnh khắc toả sáng trên sân khấu của Tề Quan Nguyệt. Mỗi khi thầy Tề khiêu vũ, từng chuyển động thành thạo uyển chuyển của thầy như nắm trọn linh hồn của sân khấu, chỉ có thể cảm thán bằng một chữ “Đỉnh”..
Tựa như chỉ cần Tề Quan Nguyệt nhảy một điệu thì dường như thế gian vạn vật đều cúi mình và phụ hoạ theo.
Cậu không ngờ thầy Tề lại qua đời khi còn trẻ như thế. Phù Sinh nối nghiệp thầy độ ba năm, từ lâu cậu đã xem thầy Tề như người thân của mình.
Phù Sinh không ngờ thầy Tề lại mắc chứng rối loạn hoang tưởng.
Lúc đầu khi giám đốc Lục báo tin thì bệnh tình của thầy Tề vẫn chưa đến nổi nào, hơn nữa Tề Quan Nguyệt vẫn biết Phù Sinh là học trò của mình, chỉ là đôi khi hơi lạnh lùng mà thôi.
Vậy mà từ khi Phù Sinh tình cờ gặp hai người đi leo núi, cậu khách sáo lại chào hỏi với Lục Dư Bạch vài câu; kể từ đó thầy Tề không bao giờ đến phòng tập nữa.
Khi ấy cậu đã biết thầy Tề mắc chứng rối loạn hoang tưởng, Phù Sinh đoán có lẽ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-long-doi-da/1103657/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.