"Không được rồi, bọn họ càng ngày càng điên cuồng!"
"Tôi giữ cửa, cậu tìm cái gì mang ra đây chặn cửa đi!"
"Không có gì để mang ra nữa rồi, còn mỗi cái giường nhưng trên đó không phải có nằm... A?"
Lưu Phi nói một nửa quay lại nhìn cái giường, vừa vặn thấy Thích An ngồi dậy.
Thích An nghe hai người họ nói chuyện, cũng nghe thấy tiếng "Rầm rầm" không ngừng truyền đến, không kịp hỏi nhiều mà vội vàng xuống giường hợp sức với Lưu Phi đẩy giường ra chặn cửa. Trong quá trình đó Triệu Nhất vẫn dùng thân đè chặt tủ gỗ, vất vả chặn mấy thôn dân phát cuồng bên ngoài.
Thấy giường gỗ tạm thời đã ngăn được công kích, Thích An mới hỏi tình huống hiện tại như thế nào. Triệu Nhất lau mồ hôi trên trán, cười khổ: "Mấy người đó đột nhiên cầm vũ khí vây công chúng ta y như trong mấy phim zombie vậy, đã thế lại còn là con người, không thể giết chết như zombie được."
Anh dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi cảm thấy việc này rất cổ quái. Nếu lệ quỷ đó có năng lực mạnh đến mức khống chế toàn bộ người trong thôn thì tại sao ngay từ đầu không xuống tay với chúng ta? Lúc ấy nó hoàn toàn không có ý nghĩ thương tổn chúng ta, sao tự dưng lại bắt đầu tấn công?"
Thích An nhìn Lưu Phi, hỏi Triệu Nhất: "Hẳn anh cũng đã biết lai lịch của lệ quỷ rồi?"
"Đúng vậy, cậu ta nói rồi. Cô hỏi vậy nghĩa là hai người cũng đã biết?"
Thích An gật đầu, đem tất cả tình huống phát sinh trong không gian nói tỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-loi-vong-linh/1670525/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.