Vừa đi vừa nói, cuối cùng họ cũng tới nhà ở đầu thôn. Ba người tăng tốc đi đến căn nhà kia, chỉ thấy cửa đóng chặt giống như không có người ở nhà. Nhưng chờ họ đến gần chút mới phát hiện cửa trước không khóa, hơn nữa... từ trong nhà chính không ngừng truyền ra tiếng "Bang bang". Âm thanh này quả thực so với việc tất cả mọi người đờ đẫn như tượng còn khiến người ta khiếp sợ hơn!
Ba người không hẹn mà cùng ngừng lại, đứng cách nhà chính hơn mười mét nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, nghe tiếng động không ngừng vang ra, nhất thời không ai tới gần.
Triệu Nhất đè thấp thanh âm: "Cẩn thận chút, có thể là lệ quỷ."
Trong lúc tất cả thôn dân đều không thể động, thậm chí cây cối cũng không phát ra thanh âm, lúc này lại có tiếng động lạ thật sự không thể không khiến cho người ta cảnh giác.
"Để tôi đi trước nhìn xem, hai người tạm thời ở đây." Triệu Nhất nhẹ nhàng bỏ ba lô trên lưng xuống, muốn đi đến chỗ đó.
Lúc này Tùy Uyên đè vai anh ta, thấp giọng: "Ta đi."
Không đợi Triệu Nhất trả lời, anh đã dùng tốc độ vượt xa người bình thường bay vút đi. Đến lúc tới gần sát cửa chính thân thể anh từ thật chuyển hư trực tiếp xuyên qua cửa gỗ tiến vào nhà chính.
Tiếng "Bang bang" vọng ra không ngừng, Thích An không khỏi khẩn trương theo bản năng bước tới vài bước. Qua mấy giây sau Tùy Uyên quay lại, biểu tình cổ quái: "Không có nguy hiểm, nhưng mà... Các ngươi tự mở cửa xem đi."
Nghe vậy Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-loi-vong-linh/1670518/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.