Nước mắt Tuệ Mẫn rơi. Cô khóc nấc lên, trông rất đáng thương. Cô nhìn Tử Hằng với ánh mắt ai oán. Hắn trầm ngâm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, nói nhỏ:
- Ngoan, đừng khóc nữa. Em khóc nhìn xấu lắm...
Rồi hắn đứng dậy, đi ra bàn ngồi, lẳng lặng nói:
- Sớm muộn gì...Mạc Phong phải chết...
Tuệ Mẫn nghe vậy thì kinh hoàng, cô nhìn Tử Hằng, hắn nói tiếp:
- Em...em chỉ là một con cờ, một người thế thân thôi...
Càng nói, cô càng không hiểu. Tử Hằng ra ngoài ban công, đứng dựa người vào. Hắn mặc bộ vest đen trông rất lịch thiệp, dáng người cao che cả 1 khoảng trời, ôn tồn nói:
- Chắc em chưa biết rồi, Tuệ Mẫn
- Ba năm trước..Mạc Phong và 1 cô gái tên Thanh An đã có 1 tình yêu rất sâu đậm. Cả hai quấn nhau không dời, mỗi bên là nguồn sống, nguồn sáng của bên kia. Nhưng một ngày...Thanh An bị tai nạn...Cô ấy đi rồi...
Tuệ Mẫn bạo dạn hỏi:
- Anh có quan hệ gì..với Mạc Phong?
Tử Hằng nhếch môi, cay nghiệt:
- Bạn thân...rất thân cho đến khi Thanh An chết...Tôi yêu Thanh An, Mạc Phong cũng vậy...Nhưng Thanh An chọn cậu ta...Tôi cũng chúc phúc cho họ, không sao
- Nhưng em biết đấy, Thanh An yêu Mạc Phong, tai nạn rồi chết...Từ đấy mối quan hệ chúng tôi xấu đi...
Hắn đi lại phía cô, công kích:
- Em biết tại sao..tôi nói em chỉ là thế thân không?
- Vì em quá giống Thanh An, Mẫn ạ
Nói rồi hắn rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-la-thu/2783217/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.