Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy...Mạc Phong đêm qua không về? Chỗ nằm bên cạnh lạnh quá...
Vẫn lặp lại như vậy, cả tuần nay cô dậy một mình, ăn một mình, ngủ một mình,...
Một hôm, cô nghe được cuộc trò chuyện của 1 người đàn em với anh...Hình như vậy? Nghe một chút...
- Dạ chị nhà vẫn sống tốt, sinh hoạt điều độ, bình thường,...
- Ừm, nhớ chú ý sức khỏe cho cô ấy....
- Dạ chị liên tục hỏi bao giờ anh về, thì...
- Cậu cứ nói qua loa chắc tầm mấy ngày nữa...
Tuệ Mẫn chạy ra, giựt ngay điện thoại trên tay đàn em, nước mắt nhòe trên khuôn mặt, rặn ra nói:
- Phong...
Phía bên kia đầu dây vẫn im lặng, cô nói tiếp:
- Anh đang ở đâu đấy anh?
- Làm ơn trả lời em đi?
- Chu Mạc Phong....hức hức
Cuối cùng, anh cũng chịu trả lời:
- Mẫn...đừng khóc...Tạm thời..chúng ta chưa thể gặp nhau được....
Cô cắt ngang:
- Vậy là bao giờ? Hả?
Cô nhận lại 1 sự im lặng của anh, và câu trả lời:
- Thôi..em nghỉ đi
Tiếng dập máy, kết thúc cuộc trò chuyện...Tút...Tút...Tút
Đêm đó Tuệ Mẫn thức trắng, gối nằm ướt đẫm nước mắt. Cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Tủ rượu nơi góc của anh được cô mở ra, có 10 chai rượu quý, Tuệ Mẫn từ tối đã nốc hết 2 chai. Nước mắt hoà với rượu tạo nên 1 thực uống nhè nhẹ, có chút cay mặn, có vẻ cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-la-thu/2783214/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.