Chap này tặng bạn NhHunh754 nà! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
Trong chớp mắt, nó ngỡ mình đang mơ. Hắn tỉnh lại... hắn tỉnh lại rồi sao? Đây phải chăng chỉ là mơ? Nó tự nhéo mặt mình... đau. Nó không mơ... nó không hề mơ! Nhìn hắn từ xa, nó dần dần tiến lại. Trong vô thức, nước mắt nó lại rơi. Nhè nhẹ lăn xuống nơi gò má đã sớm xanh xao gầy gò vì mong mỏi hắn. Khẽ cất lời:
- Anh!...
Hắn nhìn nó, mắt mở thao láo nhìn nó trân trân không chớp mắt. Mấp máy đôi môi khô, hỏi:
- Cô... là ai? Tôi... đang ở đâu? Tại sao tôi... không thể cử động?
Nó ngơ ngác nhìn hắn. Một tràng câu hỏi dày đặc được đặt ra trong đầu nó. Nó tự hỏi hắn đã bị gì vậy? Phải chăng, hắn đã quên mất nó rồi? Quên mất người mà hắn từng yêu thương và che chở? Nó im lặng, không nói gì, cũng không trả lời hắn. Khẽ nâng bước chân đến bên giường hắn rồi ấn nút gọi bác sĩ.
Tiếng những bước chân dồn dập kéo đến, theo đó là 2 người 1 bác sĩ và 1 y tá bước vào. Lần lượt kiểm tra sơ bộ cho hắn. Bác sĩ bảo:
- Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, một phần não đã bị tổn thương dẫn đến mất ký ức. Những ký ức này, có thể sau một thời gian sẽ hồi phục. Nhưng cũng có thể, nó sẽ biến mất hoàn toàn. Cô nên khơi gợi lại những mảng ký ức mà anh ấy từng có để kích thích lấy lại nó. Không thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào hơn.
- Dạ! Cám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-iu-em-co-nhoc-lem-linh/137983/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.