Trịnh Nhược an nghe kẻ kia nói muốn chặt tay mình, liền giãy giụa trên nền đất, miệng gào thét cầu xin: “Đại ca… tôi biết sai rồi mà… xin anh đừng chặt tay của tôi! Sau này tôi không dám như vậy nữa!”
Kẻ kia cười lạnh: “Còn muốn có sau này?”
Trịnh Nhược An sợ hãi lắc đầu: “Không có sau này nữa!”
Kẻ kia dường như không hề động lòng, ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Tên Lãnh Phi nọ liền gật đầu, vẫy vẫy tay, từ bên ngoài bước vào một người cơ bắp cuồn cuộn mạng bên mình một cây dao lớn.
Tên cầm dao dường như rất có hứng thú với gã nằm trên nền đất, đáy mắt loé lên vẻ phấn khích, nhìn sang tên lão đại kia, hỏi: “Đại ca, xử lý thằng này thế nào ạ?”
Lão đại quay lại ghế ngồi, vắt hai chân lên, nói nhẹ như gió thoảng mây bay: “Chặt hai tay nó.” Nghĩ một hồi lại nói: “Tiện thể xử lý cả bộ mặt của nó, kẻo sau này nó lại ra ngoài thả bả người khác. Để nó biết người không thể động vào là thế nào.”
Bị Lãnh Phi và Lãnh Phong giữ chặt, Trịnh Nhược An sợ hãi đến cực độ, con ngươi trợn ngược như muốn rơi ra ngoài, chân tay không ngừng giãy giụa, nhưng vì bị dây thừng trói lại, bất kể cố gắng thế nào cũng không thoát ra nổi, chí có thể giương mắt nhìn tên cầm dao kia ngày càng sát gần. Đang định hét lên, miệng gã liền bị tên Lãnh Phong dùng băng keo dính lại, vì vậy trong khi kẻ cầm dao đang cười gằn gã liền đảo mắt một vòng rồi ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-huong-doi-vi-ay-la-cuoc-doi/81143/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.