Ở một tòa nhà cao chọc trời của thành phố, trên sân thượng, có một đôi trai gái đáng đứng nhìn nhau. Ánh mắt của cô gái trong veo như hồ nước, tựa hồ không một gợn sóng. Đôi tay cô cứ hết lần này đến lần khác quệt đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má. Anh vẫn đứng yên vậy nhìn cô khóc.
“Anh không thể cho em một chút, dù chỉ một chút hi vọng sao?” Hà Lam uẩn khuất hỏi, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô nghĩ anh có tình cảm với cô, hóa ra là cô đang ảo tưởng.
“Anh biết em thích anh nhưng đây là tình cảm trẻ con thôi, em chưa chững chạc và cũng chẳng hiểu thế nào là yêu. Ngoan nhé, nghe anh, đừng thích anh nữa.” Hàn Luân sống tình cảm hơn Hạo Khang và Dạ Phong nhưng một khi anh đã sử dụng lý trí quyết định thì rất tuyệt tình. Anh chẳng muốn làm người con gái trước mặt này phải tổn thương nhưng anh không nói ra, cứ để cô ôm tình cảm đơn phương ấy đến khi biết được sự thật thì cô sẽ đau gấp bội. Thà đau một lần còn hơn cứ kéo dài mãi. Tình yêu là thứ thuộc về cảm giác, không phải cứ nói yêu là sẽ yêu được.
Hà Lam nấc lên, gạt tay anh ra rồi bỏ chạy, Hàn Luân chỉ biết bất lực nhìn theo, xin lỗi vì tình cảm của anh đã dành cho người con gái khác.
Từng hạt mưa rơi thấm lạnh con đường mà cô đang đi, trời cũng thật lạ, lạ như lòng người. Cơn mưa không lớn nhưng cô cảm thấy thật lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-yeu-nghiet/2101627/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.