Phương Nam ngừng lại vài giây, nhìn tư thế hiện tại của Đức Hải và Hoài Trông, sau đó lướt qua thật nhẹ nhàng, bình thản giống như không thấy chuyện gì đang xảy ra. Bé Thơ thấy thầy Phương Nam thì hai mắt lại sáng rực lên, thế là cô chạy theo, vừa đi vừa nói chuyện với thầy ấy. Đến khi cô quay lại thì Đức Hải va Hoài Trông đã chỗ của ai nấy ngồi. Trong khi Đức Hải đang một mực trách móc Hoài Trông quá không cẩn thận dẫn đến tình huống xấu hổ vừa rồi, thì Hoài Trông cậu ấy đang bận rộn với mớ bồng bông trong đầu mình.
Hoài Trông dò hỏi: “Này Thơ, khi nãy cậu và thầy Nam nói chuyện gì mà cậu vui thế?”
Bé Thơ ôm ôm má của mình, không nhịn được cười nói: “Tớ có sao? Thật ra thì cũng không có nói chuyện gì, chỉ nói về chuyện học hành rồi trường lớp đó mà. À, thầy có nói là dạo này thầy bận làm hồ sơ sổ sách chuẩn bị tổng kết kì thực tập á. Haizz, thật buồn quá. Sắp không được gặp thầy nữa rồi.”
“Thầy có nói chuyện gì nữa không?”
“Không.”
“Ừm.” Hoài Trông đơn giản trả lời, rồi tự hỏi thầy ấy sẽ ghen khi nhìn thấy mình và Đức Hải như vậy sao. Rồi cậu nhớ lại cảnh khi nãy, cậu dán mặt vào ngực của Đức Hải, trong xấu hổ quá đi được. Thế là cậu đưa chân dùng lực khá mạnh đá thẳng vào chân của Đức Hải khiến cậu ấy kêu la lên: “Cậu làm cái gì đó? Lên cơn à? Đau chết tớ này.”
“Ông đây như vậy là còn nương tay rồi đó!!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-thuc-tap-dep-trai/1125120/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.