Điện thoại di động trong túi quần vang lên, Phương Nam nghe máy: “Con nghe ạ.”
Trong điện thoại là tiếng của một người phụ nữ: “Con đi đâu cả ngày hôm nay đấy? Ba con đang tìm con có việc. Ông ấy nổi giận lên rồi, mau về nhà đi” Giọng điệu đầy hối thúc.
“Dạ, con về liền.”
Phương Nam nói xong, cũng không bỏ điện thoại lại vào trong túi quần. Anh cầm trên tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn nó. Giá như lúc trước chúng ta cũng có điện thoại thì hay biết mấy. Chúng ta cho dù ở xa nhau như thế nào vẫn có thể liên lạc được với nhau. Chỉ trách lúc đấy khoa học công nghệ chưa phát triển và thịnh hành như bây giờ.
Lúc này anh giơ chiếc điện thoại lên, nhấn vào biểu tượng máy chụp hình, chụp lại phong cảnh ở trước mặt anh. Đó là một nơi hoang vu, tiêu điều, chỉ thấy cỏ cây, không một bóng người. Thấp thoáng cũng chỉ có thể thấy được những ngôi nhà đổ nát.
Anh ngồi trên nhánh cây to, đôi mắt nặng trĩu tâm sự. Trước đây nó đã từng là một nơi đông vui náo nhiệt, có ngờ cũng không ngờ tới ngày hôm nay lại trở thành một đống hoang tàn. Thời gian thật đúng là tàn nhẫn, đem tất cả mọi thứ vùi lấp, chỉ còn lại những tàn tro.
Anh phóng xuống đất, bước đi rời khỏi nơi này. Đi chưa được bao xa, anh thấy ở đằng trước có một ngôi chùa. Kiến trúc của nó khá hiện đại, nhìn bên ngoài có thể đoán được rằng nó mới được xây cách đây không lâu. Kì lạ một điều, cho dù chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-thuc-tap-dep-trai/1125075/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.