Chương trước
Chương sau
Đối mặt với Wells không chút lưu tình đả kích, Dillow giận dữ, vừa định vung móng vuốt đánh chú ngu xuẩn, liền bị Wells nhấc lên dùng hai móng vuốt nắm lấy, nhét vào trong va ly có thiết bị cách âm, vì không cho cháu trai cản trở, bệ hạ Wells ngay cả hòm dành cho sủng vật đã sớm chuẩn bị xong, đặc biệt có tâm cơ!
Ngoài cửa Banksy còn đang giãy dụa, Crewe cũng không dám ngăn cản ông ta, dù sao thủ tướng đại nhân tuổi cũng đã cao. Lúc này âm thanh uy nghiêm của Wells truyền đến: “Vương hậu đã tìm được, thủ tướng đại nhân sớm chuẩn bị lễ cưới đi, không có chuyện gì đừng đến làm phiền ta.”
Banksy đại nhân: “Thật sự?”
Crewe phó quan: “Thật sự!”
Banksy đại nhân: “Tôi không tin!”
...
Sở Du Nhiên mới vừa tắm rửa xong, thần kinh lười biếng, đột nhiên lại cảm giác cả người nổi da gà, nhìn một vòng căn phòng, chưa từ bỏ ý định lại ra bên ngoài nhìn một chút, phát hiện không có thứ gì, cậu nhất thời có chút chột dạ. Gần đây lực lượng tinh thần của cậu càng ngày càng nhạy cảm, loại cảm giác nguy hiểm bị mãnh thú nhìn chằm chằm, thật sự chỉ là ảo giác sao?
Lúc này, điện thoại để ở trên bàn lách tách kêu vài tiếng, Sở Du Nhiên thu tâm tư cầm lên xem, là Dillow gọi tới, sau khi Sở Du Nhiên ấn nút nghe không khỏi sững sờ vì không tìm được Dillow ở nơi nào, Dillow đen thùi lùi hoàn toàn đen sì hoà vào trong bóng đêm.
Dillow không chút nào tự biết vỗ móng vuốt, hừ lạnh một tiếng, “Thầy ơi, chú đem con nhốt vào hòm sủng vật, con không làm bài tập được.” ╭(╯^╰)╮ hôm nay bài tập về nhà là cùng phụ huynh nói chuyện, để cho phụ huynh hiểu con yêu thương con nhiều hơn. Bài tập này thích hợp với đứa trẻ khuyết thiếu người thân như Dillow, nhưng là, nhốt Dillow vào trong hòm sùng vật là hành động gì? Sở Du Nhiên bất mãn, đây là muốn bạo hành gia đình a!
Ôn nhu an ủi một câu, Sở Du Nhiên lên tiếng hỏi: “Dillow, con... Con ở chỗ nào vậy?”
“Ở chỗ này!” Dillow vung móng vuốt.
Sở Du Nhiên nhìn trên màn ảnh đen thùi lùi, suy nghĩ thêm Dillow toàn thân lông đen như vậy cậu nhìn cũng không biết đứa nhỏ đang ở đâu, khóe miệng giật một cái, “Dillow, nói cho thầy, tại sao chú lại nhốt con vào hòm sùng vật.”
Dillow duỗi ra bốn cái móng vuốt đen thùi lùi: “Chú ngu xuẩn phải đi hẹn hò, hẹn những ba người, hừ, con liền biết, chú ấy cảm thấy con vướng bận!” Lúc Dillow nói lời này trong cổ họng non nớt nghẹn ngào có một tia oan ức không dễ phát giác, Sở Du Nhiên cảm ứng phi thường nhạy bén tâm tình của đứa nhỏ, lập tức bắt lấy trọng điểm, e rằng ở trong lòng Dillow, chú kết hôn rồi sẽ có con, bé sớm muộn cũng bị vứt bỏ.
Chuyện này..
Sở Du Nhiên hít thở sâu một hơi, gửi tin nhắn cho Wells: Wells tiên sinh chào ngài, Dillow còn nhỏ, đem bé nhốt lại đối với tâm lý trưởng thành của nó sẽ bất lợi. Nếu như ngài sợ Dillow làm lỡ ngài đi ra ngoài hẹn hò, có thể đem nó đưa đến chỗ này của tôi!
Cảm giác khẩu khí của mình có chút bốc đồng, ngay sau đó Sở Du Nhiên liền gửi đi hình ảnh khuôn mặt tươi cười hòa hoãn một chút, nhìn xem tôi mỉm cười thân thiện, (tôi không có giận dữ) ^_^Khóe mắt Wells hơi câu lên, hẹn hò?
Tiếp tục thành công bôi đen chú của mình, điện hạ Dillow dự định trốn đi, đột nhiên lại bị một móng vuốt lớn bắt tới, tóm chặt lấy sau gáy. Bốn cái móng vuốt của Dillow đạp tới đạp lui, nét mặt già nua của chú ngu xuẩn gần ngay trước mắt, nhìn ra được đầu ngón tay của chú ngu xuẩn cách mặt bé chưa đầy 1cm, tiếp tục đến gần chỉ sợ bé không bảo toàn được tính mạng.
Đáng tiếc, Dillow không thành công trốn thoát.
Thiên hạ cũng không so được chuyện nghiêm trọng này! (╯‵□′)╯︵┻━┻ biết đến cháu nhỏ đã biết cáo trạng, Wells đem cháu trai về phòng của hắn, ném lên trêm giường, sau đó hắn cũng lập tức nhảy lên giường, đem cháu trai đặt ở phía dưới móng vuốt, suy nghĩ một chút cầm điện thoại trả lời Sở Du Nhiên: Kết thân là tình thế bức bách, cậu không nên hiểu lầm.
Sở Du Nhiên ngẩn người, kết thân? Tâm lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Sở Du Nhiên gật đầu, không phải lăng nhăng là tốt rồi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy đối phương cảm giác vẫn hắn rất chững chạc, Dillow còn nhỏ, có thể có chút hiểu lầm, đem chuyện kết thân xem là hẹn hò lăng nhăng. Nghĩ tới đây cậu vội vàng xin lỗi, cũng nhắc nhở Wells, có hiểu nhầm nhất định phải giải thích rõ ràng cho đứa nhỏ, Dillow nhìn quật cường như vậy, kỳ thực phi thường mẫn cảm.
Wells: Sau này Dillow liền nhờ cậu chiếu cố.
Sở Du Nhiên đáp ứng, nói: Được.
Sở Du Nhiên cảm thấy đối với chú cháu nhà này cũng thật không dễ dàng, cha mẹ Dillow qua đời, Dillow làm cô nhi từ nhỏ đã sống cùng chú mình. Một người đàn ông mang theo một ấu tể nhỏ, bận bịu không có thời gian chăm nom không nói, tất cả giống cái cũng nhìn không lọt mắt hai chú cháu. Bởi vì phải mang theo một đứa con ghẻ, chú Dillow mỗi ngày kết thân vô số, chính là vẫn không lấy được vợ.
Sở Du Nhiên đồng tình sâu sắc!
Ngón tay ở trên màn hình dừng một chút, Sở Du Nhiên vẫn là đề nghị: Wells tiên sinh rảnh rỗi có thể xem mấy quyển sách nuôi dạy trẻ em, thích hợp để tìm hiểu một chút tâm tình bây giờ của Dillow bây giờ, tôi đề cử quyển sách ( tâm lý học trẻ nhỏ),chữ không nhiều, thoạt nhìn cũng đơn giản ^_^.
Wells sau khi xem xong trầm mặc một hồi, đang muốn trả lời phát hiện đối phương đã thoát ra. Trong bóng tối con mắt màu vàng óng hơi câu lên, cảm giác giống như bị một sợi lông của con vật nhỏ cọ một chút, tâm lý ngứa ngáy. Con vật nhỏ sau khi mất trí nhớ lá gan cũng trở nên lớn, trêu chọc hắn khiến hắn muốn bắt lấy cào một cái.
Ngày thứ hai về tới trường học, Sở Du Nhiên lại hỏi Dillow một ít chuyện trong nhà, thế nhưng Dillow còn nhỏ, chỉ biết thời điểm mình còn ở trong trứng liền được giao cho chú nuôi dưỡng, cái khác hoàn toàn không biết. Ngược lại chú rất bận, mỗi ngày hoặc là không để ý tới bé hoặc là cùng giống cái hẹn hò hoặc là đi đánh nhau, hơn nữa mỗi ngày bắt nạt bé, cũng không làm chuyện đứng đắn gì.
Kỳ thực Dillow điện hạ nói không sai.
Xử lý chính vụ = không để ý tới bé!Bị bức ép kết thân = mỗi ngày đều cùng giống cái hẹn hò!
Thị sát bộ đội = đánh nhau!
Dùng lông chim luyện tập năng lực nhào cắn của Dillow = bắt nạt bé!
Sở Du Nhiên cảm thấy tiếp tục như thế không được, nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với chú của Dillow. Người đàn ông độc thân như thế, phương pháp giáo dục đứa nhỏ tồn tại vấn đề rất lớn.
Lại đến thời gian tan học, Sở Du Nhiên tự mình đưa nhóm trẻ con đến cửa đông, năm con ấu tể xếp thành hàng giống như một chuỗi thịt viên mập mạp, lớp khác đều là một hàng dài, đều cùng một vật chủng, chỉ có lớp Sở Du Nhiên chênh lệch không đồng đều, thoạt nhìn như bị người ta vứt bỏ để vào trong cùng một lớp, đặc biệt so sánh với hai mươi con sư tử hổ báo lớn nhỏ lớp bên cạnh, càng lộ vẻ đáng thương.
Sở Du Nhiên đối với ánh mắt đánh giá của người bên ngoài, thờ ơ không động lòng, e rằng là do thiên tính giống cái trong xương bảo vệ đứa nhỏ tác động, cậu cảm thấy trẻ con lớp cậu là tốt nhất.
Nhìn dáng dấp bình tĩnh của Sở Du Nhiên, từ phương hướng lớp sư tử hổ báo truyền đến một tiếng khinh bỉ hừ lạnh, một âm thanh không cao không thấp giễu cợt mắng một câu: “Tiện dân.”
Ở cái trường học này, tất cả thầy giáo đều là đời sau của quý tộc, Sở Du Nhiên mặc dù là con trai Sở Hồng Vũ, nhưng người khác đều biết cậu được Sở Hồng Vũ cứu trở về từ tinh cầu rác thải. Có thể đem đứa nhỏ sinh ở nơi đó, ngoại trừ người bình dân không còn người khác. Josh lên tiếng mắng một câu tiện dân, mọi người cũng đều rõ ràng gã đang trào phúng ai.
Phụ huynh học sinh ở bên cạnh bất mãn cau mày, Josh càng ngày càng không hiểu chuyện, bất quá gã là chủ nhiệm của con trai bọn họ, anh trai lại làm trong quân bộ, người bình thường cũng không trêu chọc nổi gã.
Sở Du Nhiên lại không thèm để ý nở nụ cười, chậm rãi nói:“Thầy Josh sao thầy lại nói năng như vậy? Thân phận của thầy rất cao sao?” Sở Du Nhiên dễ tính cũng không có nghĩa là cậu dễ ức hiếp, không có người nào nguyện ý bị người khác khinh bỉ, trừ phi cậu là người cuồng ngược.
Josh khẽ cắn răng, còn muốn nói thêm gì nữa liền bị Claude kéo sang một bên, “Ân oán cá nhân của các người tự giải quyết, đừng dọa sợ bọn nhỏ!” Ở phương diện khác mà nói, Claude là thầy giáo phi thường chịu trách nhiệm, người lớn ở trước mặt trẻ con cãi nhau quá khó coi.
Josh lườm một cái, ở trước mặt học sinh không tiếp tục gây phiền phức cho Sở Du Nhiên. Mấy người đứng xem cũng đều hiểu, bọn họ đồng tình Sở Du Nhiên, bởi vì Sở Du Nhiên tuyệt đối là bị giận chó đánh mèo. Chuyện là Josh thích một giống đực khắp mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng đối phương lại nhất kiến chung tình với Sở Du Nhiên, thậm chí sau khi bị Sở Hồng Vũ đánh một trận, tâm vẫn như trước không hề thay đổi. Mỗi lần Josh thấy Sở Du Nhiên đều gây sự, ánh mắt nhìn Sở Du Nhiên giống như là yêu tinh câu dẫn đàn ông của gã, quá không vừa mắt.
Sở Du Nhiên nhìn về phía Claude, gửi đối phương một nụ cười cảm kích, khí chất của cậu ôn nhuận, lúc cười lên con mắt màu đen đặc biệt thâm thúy, óng ánh như mực, có thể chiếu rõ ràng thân ảnh của người khác, thoạt nhìn đặc biệt chân thành. Claude tức giận xoay mặt qua không muốn để ý tới cậu. Nhiều người như vậy hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lườm Josh một cái, khi có người cũng không cần chọc giận Sở Du Nhiên, mỗi lần đều bị cậu ta chọc tức không phản kháng được, còn khiến người bên ngoài lưu lại ấn tượng xấu.
Sở Du Nhiên vẫn là bộ dấp ôn nhuận ấm áp giống như ánh mặt trời, mặt mày tinh xảo thêm vào nụ cười ấm áp, trong bộ đồng phục màu xanh nhạt, càng lộ vẻ thanh tân thoát tục, sư tử hổ báo lớp bên cạnh cũng đều theo bản năng nhìn về bên này, Dillow bất mãn giáo viên của mình bị dòm ngó, vung lên móng vuốt ghét bỏ: “Một đám ngu xuẩn!”
Josh lườm Dillow một cái, nhãi con này dáng dấp cao ngạo làm cho gã đặc biệt không vừa mắt, giống như Sở Du Nhiên, đáng ghét như nhau!
Năm giờ vừa đến, vòng bảo hộ trường học đúng giờ mở ra, Sở Du Nhiên nhìn ra bên ngoài, khiếp sợ mở to hai mắt, đối diện cặp mắt quen thuộc màu vàng óng kia, cậu nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hơn trăm phụ huynh chờ đợi con mình chẳng có ai lại ngồi ngay trước cửa trường học, bởi vì trước mắt một con liệp báo cường tráng màu đen dùng tư thái bá đạo bễ nghễ ngồi xổm ở trước cửa, con ngươi màu vàng óng hiện ra dư quang lạnh như băng. Da lông màu đen lại như một tấm vải vóc tốt nhất, khiến người ta liếc mắt nhìn liền muốn sờ thử nghiệm cảm giác một chút. Nhưng là, không biết tại sao, không quản tới phụ huynh hay là người hầu tới đón đứa trẻ, tất cả đều cách xa hắn, dĩ nhiên ở xung quanh tạo thành một khu không không người.
Sau khi nhìn thấy Sở Du Nhiên, báo đen lớn đè ép lỗ tai sau đó run một cái, một mặt nghiêm túc nói: “Ta tới đón Dillow.”
Tác giả có lời muốn nói: không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường:
Sở Du Nhiên: “Thân ái, tư thế ngồi xổm của anh đặc biệt soái.”
Wells: “Em có thấy hay không?”
Sở Du Nhiên: “Thấy cái gì?”
Wells: “Thời điểm hình thú không có ai mặc quần, em có thấy hay không ta...”
Sở Du Nhiên: “Cút!!”
Hết chương 5.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.