Ở bên phía của Bách Hứa Phong và Lục Nhuệ, xe vẫn chạy. Được một lúc xe buýt lại dừng lần này chỉ có một mình Bách Hứa Phong đi xuống, đứng bên dưới, anh chào tạm biệt Lục Nhuệ trên xe
Bách Hứa Phong quay đầu đi về hướng nhà mình, anh đã quen với việc đơn độc một mình như vậy. Để theo đuổi được ước mơ làm giáo viên của một mình, Bách Hứa Phong đã bỏ nhà ra đi, bỏ lại bố mẹ anh.
Anh chưa bao giờ xem nơi đó là nhà, anh chỉ xem đó là nơi ở tạm bợ. Trong tuổi thơ của Bách Hứa Phong, ngoài những áp lực điểm số và những lời chửi mắng thậm tệ của bố mẹ anh thì không còn gì khác. Những năm tháng ấy của Bách Hứa Phong không khác gì một địa ngục, một địa ngục trần gian đối với anh. Nhiều lần Bách Hứa Phong đã có ý định tự tử, kết liễu một lần cho xong
Năm cấp 1, Bách Hứa Phong có một người anh kết nghĩa vô cùng thân thiết, anh ấy là nguồn sáng duy nhất khiến Bách Hứa Phong ở lại thế giới này. Anh ấy thường xuyên dắt Bách Hứa Phong đi chơi, mua kem cho anh ăn, cả hai cùng nhau tắm ao với các bạn đồng tran lứa. Nhưng đến khi lớn hơn, anh ấy cũng vì áp lực học hành mà tự tử, ngày nhận được tin anh mất. Bách Hứa Phong vô cùng suy sụp, tựa như cả thế giới của anh trong một lúc đều biên mất hết vậy
Vừa đi vừa hồi tưởng như vậy thì đến nhà lúc nào Bách Hứa Phong cũng không hay, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-lai-la-ban-trai-cua-toi/2932934/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.