Nhìn thấy ánh mắt u buồn của bố mình, Tang Truân cảm thấy dường như từ ngày mẹ cô mất đến nay. Tang Truân thật sự chưa từng ăn cùng ông một bữa nào, bố cô lúc nào cũng chỉ một mình ăn uống rồi lặng lẽ rời đi chỉ từ khi cưới An Diêu thì ông mới có thể vui vẻ hơn một chút
Tang Truân thầm suy nghĩ, ngày hôm sau cô sẽ rảnh có thể ăn tối cùng ông và dì An một bữa. Ít nhiều cũng giúp ông vui vẻ hơn vì gần đây Tang Truân nghe loáng thoáng được bố cô dạo này không được khỏe
" Nếu là ngày hôm sau, con có thể ăn cùng bố và dì An một ngày "
Nghe thấy như vậy, bố Tang Truân vô cùng mừng rỡ nhìn cô. Ánh mắt ông mang theo tia hi vọng
" Được , vậy hôm sau chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối. Bố sẽ nói lại với dì An, con ở trên đây chơi đi nhé "
Nói rồi bố cô đi ra khỏi phòng mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ đi xuống lầu. Tang Truân nhìn theo bóng hình của ông đang vui vẻ ôm An Diêu cười nói gì đó
Rồi cô lại quay trở lại phòng mình đóng cửa lại tâm trạng vô cùng hỗn loạng đi về phía đặt bức ảnh của người mẹ đã khuất và cô đang ôm nhau cười vui vẻ trên bàn. Tang Truân cầm lên, bàn tay xoa nhẹ lên trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy
" Đã đến lúc phải tạm biệt quá khứ rồi mẹ nhỉ, bố đang hạnh phúc cùng dì An Diêu rồi, con cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-lai-la-ban-trai-cua-toi/2932648/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.