Hằng ngày Bách Hứa Phong đều gọi điện thoại cho Tang Truân vào những lúc cô ăn tối, hai người lặng lẽ ngắm nhau qua màn hình điện thoại rồi mỉm cười
Thời gian cứ trôi như vậy, sinh nhật hay Tết hai người đều sẽ đón với nhau nhưng không gặp được nhau bên ngoài mà chỉ là nhìn qua màn hình
Cứ như vậy lặng lẽ 2 năm đã trôi qua trống vánh
" Công ty của anh đã ổn hơn chưa?"
" Đã ổn rất nhiều rồi, nhưng anh vẫn phải ở lại. Tang Tang ngoan, chờ anh về nhé, được không?"
Tang Truân mỉm cười gật đầu, ngón tay xoa xoa gương mặt Bách Hứa Phong qua màn hình điện thoại, trong lòng vô cùng nhớ nhung. Đã lâu rồi cô chưa được ôm anh
Cuộc gọi kết thúc, Tang Truân vẫn như hằng ngày mang bộ dụng cụ đan len ra ngồi đan, vừa đan vừa ngắm thành phố nhộn nhịp người qua kẻ lại ở bên dưới
Cô mở ngạc êm tai lên, chú cún Lucky nằm bên cạnh ngủ ngon giấc, Tang Truân đan từng sợi len vào nhau. Đây là món quà cô muốn tặng anh vào dịp năm mới sắp tới
Chiếc áo này chứa đựng bao nhiêu yêu thương mà Tang Truân gửi gắm vào, đến 22 giờ đêm cô mới cất đi mà tắt đèn đi ngủ
Bách Hứa Phong ở bên Mỹ bây giờ đang cố gắng làm việc, anh xây dựng lại công ty, tạo thêm các mối quan hệ và đối tác để công ty mới của anh có thêm nhiều cơ hội hơn
Anh chịu đầy áp lực, trách nhiệm gồng gánh trên vai, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-lai-la-ban-trai-cua-toi/2932491/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.