"Này, Gấu, mày làm gì đấy?" Trịnh An An nhắm chặt mắt, mím khóe môi, cảm nhận bàn tay ghê tởm kia vuốt ve đùi cô. Khi bàn tay to lớn của hắn chỉ còn cách nơi cấm địa một chút nữa thôi thì đột nhiên có một tiếng gọi thứ ba xuất hiện. "Đi, thủ lĩnh gọi." "Từ từ, tao chưa..." Tên nói giọng ồm ồm kia tỏ vẻ bực bội mà làu bàu. "Hừ, con nhóc này nằm đây thôi. Lát nữa về tao chơi chết nó." "Đi nhanh, thủ lĩnh đợi thì mày chỉ có nước chết thôi." Tên giọng nói eo éo kia đến lúc này mới vang lên. "Mày đừng luyến tiếc nữa, đợi khi nào nó tỉnh rồi mày chơi, có phải sẽ sướng hơn không. Chứ bây giờ, hệt một con búp bê gỗ, mày hứng thế nào cơ chứ?" Tên kia vẫn làu bàu gì đó Trịnh An An nghe không rõ nữa, nhưng tiếng cửa gỗ mau chóng đóng sầm lại rồi khóa chặt. Cô áp tai xuống đất, cảm nhận bọn chúng đã đi xa rồi mới trở mình ngồi dậy. Phải mau chóng thoát khỏi đây thôi. Trịnh An An lại nhanh chóng trườn về phía chiếc đinh, động tác cọ càng lúc càng mạnh. Sợi dây thừng vừa đứt cũng là lúc cổ tay cô nhói lên một trận đau đớn. Trịnh An An mím môi, lắc cổ tay vài cái để khôi phục cảm giác rồi nhanh chóng tháo sợi dây ở chân. Cuối cùng cũng đã đứng lên được rồi. Trịnh An An nhìn quanh căn nhà, chắc chắn không thể phá cửa, bởi có thể kinh động đến bọn bắt cóc. Bây giờ chỉ còn cách... Trịnh An An phát hiện phía góc nhà có một chiếc cửa sổ, có thể chui vừa người cô. Nhưng cửa sổ khá cao, ngay tít trên sát trần. Trịnh An An mím môi nhìn quanh. Trong phòng có một chiếc bàn. Cô thầm tính toán, dự từ chiếc bàn đó có thể nhảy qua khung cửa sổ. Nghĩ là làm, Trịnh An An nhanh chóng kê chiếc bàn lại sát tường. Đứng lên bàn, thì còn một khoảng nhỏ nữa là với được trần. Thật may là Trịnh An An từ nhỏ đã đi học võ, rèn được sức bật tốt hơn người một chút. Cô chỉ cần một chút sức là có thể bám lên được thành cửa sổ rồi nhanh chóng trèo lên. Phía bên kia khung cửa sổ là một cành cây lớn. Trịnh An An nhẹ nhàng bám vào cây cây rồi đu người qua, từ từ trèo xuống đất. Cô tính nhẩm thời gian từ lúc bọn kia rời đi, mười phút. Không biết bọn chúng sẽ quay lại lúc nào, Trịnh An An phải chạy thật xa, càng xa càng tốt. Nghĩ là làm, Trịnh An An mặc kệ chiếc váy dài trên người có bao nhiêu vướng, cô buộc tà váy cao lên rồi chạy chân đất về phía khu rừng rậm kia. Trịnh An An biết cô đã rời khỏi Đảo Mặt Trăng rồi, chỉ là không biết bây giờ đang ở đâu thôi. Nghe tiếng sóng biển thì có lẽ cũng đang ở một hòn đảo khác. Vậy thì làm sao báo tin cho Lục Ngạn Lâm đây? Trịnh An An không biết, nhưng cô phải trốn bọn bắt cóc kia đã, rồi mới tìm cách báo tin cho Lục Ngạn Lâm sau. Trịnh An An tin tưởng rằng, chắc chắn Lục Ngạn Lâm cũng sẽ có cách tìm ra cô thôi. Nên bây giờ cô phải trốn thoát khỏi bọn kia đã. Trịnh An An chân trần chạy trên nền đất, rồi dần bị màn đêm nuốt chửng. Lục Ngạn Lâm chờ thêm mười phút, cuộc gọi của Trang Minh Khôi cũng đến. Đúng như anh dư đoán, bọn chúng không lên bờ. Vậy bọn chúng một là còn lênh đênh trên biển, hai là ở trên các đảo khác. Khu vực này gồm các đảo tư nhân cách nhau cũng không xa. Trong thời gian kia anh đã đi một vòng quanh đảo, quả thật phát hiện dấu vết xâm nhập ở bên kia khu rừng, cánh phía đông của đảo. Lục Ngạn Lâm men theo dấu chân, nhưng không nhận ra được dấu chân của Trịnh An An, chắc mẩm cô đã ngất xỉu và bị đưa đi. Anh càng lúc càng nóng ruột, đợi Trịnh Nhật Quân và Đường Nhật Minh đến để phối hợp. Hy vọng rằng cô không bị thương gì nặng. Dựa theo dấu vết để lại, chiếc thuyền bọn bắt cóc đi chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, chắc chắn không thể lênh đênh trên biển hay đi xa được, bởi nhiên liệu sẽ không đủ. Nên bọn chúng không thể vào bờ ở nơi khác. Vậy thì phải đợi Đường Nhật Minh đến, định vị tất cả các đảo đáng ngờ rồi đến đó tìm. Bé con, cố lên, anh sẽ đến sớm đón em. Chiếc trực thăng chẳng mấy chốc mà bay đến, không kịp đợi đáp xuống đã thả thang dây cho Lục Ngạn Lâm nhảy lên.
"Sao rồi?" Câu hỏi đầu tiên Lục Ngạn Lâm khi gặp lại hai người bạn chí cốt của mình chỉ đơn giản hai chữ, nhưng lại chất chứa bao nỗi lo lắng bên trong. "Cậu hai đã biết chuyện, bây giờ đang điều người đi tìm phụ chúng ta rồi. Đây là danh sách chủ của các đảo tư nhân trong khu vực này. Có hơn 20 đảo, tôi vừa tra thông tin của họ. Và có ba đảo thật sự khiến tôi lưu tâm." Đường Nhật Quân ngước mặt khỏi màn hình laptop. "Em vừa gửi anh tọa độ của ba đảo đó rồi. Bây giờ em đang xâm nhập vào camera an ninh của ông chủ tại các nơi đó." Đường Nhật Minh khẽ nhíu mày. "Lạ quá..." "Ba đảo nào?" Lục Ngạn Lâm ngồi xuống, mở laptop của mình lên, nhận tài liệu vừa được gửi qua của Đường Nhật Minh liền cau mày. Camera an ninh của ba nơi này, sao lại kỳ lạ quá vậy? "Ba nơi này đã qua tay hơn mười người chỉ trong vòng ba năm, lạ lắm đúng không?" Trịnh Nhật Quân cười khảy. "Tôi đang điều tra theo hình thức cuốn chiếu, để xem chủ sở hữu thật sự của chúng..." "Tiểu Minh, dừng lại." Lục Ngạn Lâm chỉ gật gù với Trịnh Nhật Quân, mắt không chớp nhìn trên màn hình, cố gắng không bỏ sót bất kỳ khung cảnh nào. Đường Nhật Minh vừa ấn nút dừng lại trên bàn phím, phóng to khung cảnh Lục Ngạn Lâm yêu cầu lên. Trong phút chốc, cả Trịnh Nhật Quân lẫn Lục Ngạn Lâm đều thốt lên cùng một cái tên. Lục Kiến Thành! Lục Ngạn Lâm vừa thoáng qua một khung cảnh, thấy một ngôi nhà gỗ, bên trên đó là một biểu tượng mà anh biết đó là biểu tượng của công ty cha mình. Và chính xác, ba hòn đảo kia sau khi được chuyển nhượng nhiều lần, đã thuộc sở hữu của cùng một người. Là ông ta, chắc chắn là ông ta. Vậy cũng có nghĩa, ông ta bắt cóc Trịnh An An là có chủ đích nhằm vào anh. Lục Ngạn Lâm không ngờ, người đàn ông là cha mình, lại là một người có thể thâm độc đến nhường này. Nhưng hai người ở nước ngoài nhiều năm, những hòn đảo tư nhân này chỉ mới được rao bán cách đây 5 - 6 năm, làm sao ông ấy có thể... Hơn nữa, ông ấy mua chúng với mục đích gì? Lục Ngạn Lâm càng phân tích lại càng không hiểu, như có một lớp sương mù trước mắt anh vậy. Lớp sương mù cho anh biết, cha anh là một người không hề đơn giản. Nhưng ông ấy đã trở thành như thế nào, anh không thể nhìn thấu được. Lục Ngạn Lâm chợt cảm thấy, đó không còn là người cha hiền từ hết mực vì y học của anh nữa rồi. Ông ấy... đã sớm biến chất rồi... Trực thăng bay một vòng, im lặng đến một hòn đảo tư nhân gần đó rồi đáp xuống. Trang Minh Khôi đã bố trí người sẵn sàng, hơn mười chiếc ca nô lớn im lặng mà tiến sát đảo. "Anh Ngạn Lâm, có ba hòn đảo, hay là chúng ta chia nhau ra tìm đi." Đường Nhật Minh mím môi mở bản đồ. "Cần gì thì có thể liên lạc qua bộ đàm." "Được." Trịnh Nhật Quân khẽ gật đầu.
"Tôi đi trước đây." Lục Ngạn Lâm xoay người nói với cảnh vệ mà Trang Minh Khôi đã sắp xếp, thầm bàn chuyện gì đó rồi chiếc ca nô tăng tốc hướng về phía hòn đảo mà lúc nãy Lục Ngạn Lâm đã thấy căn nhà gỗ đó. Anh có một linh cảm rằng cô đang ở trên chính hòn đảo đó, và đang bị nhốt tại căn nhà đó. Bé con, đợi anh, anh sắp đến rồi đây. "KHỐN NẠN!" Lục Kiến Thành tức giận thét lớn. "Chúng mày là một lũ vô dụng mà, con nhóc đó trốn thoát ngay trước mũi mà chúng mày không biết." "Lão đại, em xin lỗi, là em không biết..." Tên to con tên Gấu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đang quỳ dưới chân Lục Kiến Thành. "Em không nghĩ con nhóc đó có bản lĩnh tới mức tỉnh dậy lại có thể tự cởi trói cho mình rồi trèo qua cửa sổ bỏ đi." "Hừ, Trịnh Khiêm ơi là Trịnh Khiêm, không ngờ con gái ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy." Lục Kiến Thành đạp cho tên Gấu kia một đạp, hắn ngã xuống gãy hai cái răng, hộc ra một ngụm máu lớn. Nhưng ông ta không có vẻ gì là xót thương đàn em, hờ hững ngồi xuống chiếc ghế lớn trong phòng mà hút thuốc. "Nhưng con nhóc đó cũng chỉ như chuột ở trong lòng thôi, cứ cho nó chạy, có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi nơi này được đâu." "Tăng cường người lục soát, xới tung hòn đảo này lên, nó không thể trốn được đâu." Lục Kiến Thành hút xong điếu thuốc liền chậm rãi cười một tràng. "Để ta xem con nhóc đó có thể trốn chạy đến bao xa." "Vâng." Bọn người xung quanh Lục Kiến Thành dần tản ra, chỉ còn mình ông ta. Lục Kiến Thành nhàn nhã đốt thêm một điếu thuốc nữa, khẽ bật cười. "Ngạn Lâm ơi là Ngạn Lâm, ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ có thể bảo vệ được con nhóc đó đến cuối đời sao. Ngươi cứ chờ xem, hết ngày mai, sau khi ngươi nhận con nhóc đó về chỉ còn là một cái xác không hồn, thì để ta xem ngươi có còn chống đối ta được nữa không. Ngu ngốc, ngươi ngu ngốc lắm mới chọn cách đối đầu với ta, con trai yêu của ta à." Trịnh An An lúc này đã chạy thật sâu vào trong rừng. Bàn chân đã rách vì đá nhọn, vì cành cây khô. Chiếc váy dài trên người cũng đã rách bươm ra. Trời đầu hè buổi tối cũng khá lạnh, nhưng Trịnh An An không cảm thấy điều đó một chút nào. Cô biết, mình phải chạy, chạy thật xa nơi đó, chạy để không bị bọn khốn nạn kia bắt được. Lâm, cứu em... Em sắp chịu hết nổi rồi... Đoàn ca nô 4 chiếc nhẹ nhàng cập vào hòn đảo. Đội cảnh vệ đã chọn cánh có đá nhọn và rừng cây để vào, nhằm thoát khỏi tai mắt của Lục Kiến Thành. Lục Ngạn Lâm nhẩm tính thời gian, bây giờ sắp 12h khuya rồi. Đội cảnh vệ cùng Lục Ngạn Lâm từ từ từng bước tiến vào bên trong khu rừng. Sương rơi xuống trên từng phiến lá mang một cảm giác lạnh lẽo. Nhưng Lục Ngạn Lâm lại càng lúc càng nóng ruột, bước đi bất giác càng lúc càng nhanh hơn. Đoàn người nhẹ nhàng bước sâu vào trong rừng, từng cành cây khô khẽ sột soạt khi họ đi ngang qua. Tiếng chim kêu văng vẳng vọng lại, dây thần kinh của ai cũng căng thẳng như dây đàn. Lục Ngạn Lâm dẫu không phải đặc công, nhưng ít nhiều gì cũng là một người học võ nhiều năm, động tác dễ dàng khắc chế, hơn nữa thính giác có thể tốt hơn một chút. Anh cẩn trọng lắng nghe, sợ rằng bỏ sót một tiếng động nào. Nhưng ngoại trừ tiếng bước chân khe khẽ đạp lên lá cây xào xạc, thì chỉ có tiếng cú kêu văng vẳng. "Có người." Bỗng một cảnh vệ đi đầu hàng ra hiệu, cùng lúc đó Lục Ngạn Lâm cũng nghe được tiếng bước chân chạy hoảng loạn. Không lẽ, đó là...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]