Hoan ái qua đi, Trịnh San San nằm trong lòng Lục Ngạn Lâm. Cô khẽ nhắm mắt, tham lam hít lấy hương thơm tự nhiên của người đàn ông kia, nước mắt bỗng chực trào ra.
Chỉ còn đêm nay nữa thôi, qua đêm nay, cô sẽ không còn có thể ở bên cạnh người đàn ông này như vậy nữa rồi. Qua đêm nay, cô và anh sẽ trở thành hai người xa lạ, mãi mãi không còn một mối quan hệ nào nữa...
Chia ly, đau, nhưng còn hơn là mãi dằn vặt.
Cô thà chịu mình đau, thà cắt bỏ đi một đoạn tình cảm như khoét con tim mình ra, còn hơn trơ mắt nhìn anh phải mất đi tất cả, phải trở mặt với chính ba ruột của mình.
Cô càng không thể vì sự ích kỷ của bản thân mình mà liên lụy đến hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, là ba và mẹ cô.
Phải, cô sợ, cô sợ Lục Kiến Thành nói được làm được, sợ rằng vì sự cố chấp của cô mà phá vỡ cục diện yên bình này.
Nên rằng... Cô mong anh hiểu quyết định này của mình...
Trịnh An An thật sự buồn ngủ rồi. Nhưng cô không dám ngủ, càng không thể ngủ được. Đã đến lúc phải đi rồi.
Trịnh An An nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Ngạn Lâm, nằm thêm một lúc khẽ đoán anh đã ngủ sâu rồi. Cô xoay người, nhẹ nhàng ngồi dậy. Cơ thể người con gái sau trận mị sắc nhuốm một màu hồng nhạt, tắm dưới ánh trăng sáng xinh đẹp như tạc tượng. Những dấu hôn đỏ rơi trên cơ thể mềm mại non mịn, sáng lấp lánh dưới ánh trăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-la-hang-xom/1107785/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.