“Bạn học Lục hãy cho cô biết chất hóa học cô viết trên bảng có tên là gì không?” Trịnh An An mặc váy xanh, sơ mi trắng mở ba cúc áo, khe rãnh chật hẹp mê người ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Mái tóc đen dài được xõa ra ôm lấy khuôn mặt đỏ hồng, chiếc kính gọng đen không tròng trên sống mũi Trịnh An An vẫn không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô. “Là Aniline.” Lục Ngạn Lâm khoan thai trả lời, mắt phượng híp lại nhìn cô gái trước mặt như một đóa hoa anh túc mỹ miều đẹp đẽ đang nở rộ như khiêu khích anh. “Bạn học Lâm trả lời đúng rồi.” Trịnh An An lắc người tiến đến trước mặt Lục Ngạn Lâm, bầu ngực cao ngất đưa đến trước mặt anh như mời gọi. “Bạn học Lâm giỏi quá. Vậy… có muốn được cô thưởng không?” “Cô Trịnh muốn thưởng gì nào?” Lục Ngạn Lâm nhướn mày nhìn cô. “Ừm, cô sẽ thưởng cho bạn học Lâm, được cởi một món quần áo trên người cô đấy.” Trịnh An An đưa tay nhỏ nắm lấy tay anh đặt lên trên ngực mình. “Như vậy… Thật không phải phép…” Lục Ngạn Lâm cũng khá thích thú với trò chơi này của cô. Bàn tay to nắm lấy bầu ngực cao ngất, cách lớp áo mà nắn bóp. “Nhưng mà, nếu cô Trịnh đã cho phép vậy thì em sẽ không từ chối đâu.” Chiếc áo sơ mi được anh cởi ra, để lộ cơ thể mĩ miều với chiếc áo ngực gợi cảm. Lục Ngạn Lâm híp mắt, nhìn xuyên qua lớp ren mỏng kia để thấy hai đỉnh đào đã sớm cương cứng mà nhô lên. “Cô Trịnh à, vì sao lại có chiếc nơ mỏng ở đây vậy?” Lục Ngạn Lâm đưa tay muốn kéo sợi dây mỏng được thắt khéo léo thành chiếc nơ ở giữa hai bầu ngực lớn. “Em thật sự muốn tháo nó ra.” “Bạn học Lâm à…” Trịnh An An cười thích thú, nhanh nhẹn né tránh bàn tay của anh. “Chúng ta chưa xong bài học mà… Nếu em trả lời đúng thêm một câu hỏi nữa, em sẽ được kéo nó ra…” “Nhưng em thật sự, thật sự rất muốn biết phía sau nó có cái gì mà cô.” Lục Ngạn Lâm cũng hoàn toàn nhập vai làm một học sinh xảo quyệt. “Vậy em cho cô biết…” Trịnh An An xoay người, lại lắc lư lên phía trên. “Đây là chất gì?” “Glycine.” Lục Ngạn Lâm không nhanh không chậm nhìn tấm lưng thon thả trắng muốn trước mặt mà tiếp tục theo trò chơi của cô. Thật là, anh bây giờ muốn ăn, muốn ăn thịt! Đường cong tuyệt mỹ, sống lưng thẳng tắp, eo mềm như cánh bướm. “Đáp án của em đúng rồi, cô Trịnh lại đây thưởng cho em nào.” “Hừ, bạn học Lâm à, em có thể giả vờ trả lời sai một câu được không?” Trịnh An An bĩu môi, giả vờ phụng phịu đi xuống bên cạnh Lục Ngạn Lâm. “Trả lời đúng hết, mới là học trò giỏi giang được cô Trịnh đào tạo chứ.” Lục Ngạn Lâm đưa tay bắt lấy thân ảnh mềm mại kia, kéo cô vào lòng. “Cô Trịnh, vậy bây giờ, em kéo nó ra được rồi chứ?” “Ừm… Bạn học Lâm à…” Trịnh An An đưa tay vòng qua ôm lấy cổ Lục Ngạn Lâm, nhưng vẫn giả vờ đưa đẩy. “Nhưng thế này không tốt lắm đâu…” “Không phải cô Trịnh thích lắm sao, tại sao phải giả vờ e ngại chứ?” Lục Ngạn Lâm cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Trịnh An An. “Ai bảo là cô thích chứ…” Trịnh An An từ từ từng cúc áo sơ mi của Lục Ngạn Lâm ra, để lộ cơ ngực màu đồng tráng kiện. Bàn tay mềm mại như bông nhẹ nhàng di chuyển trên bộ ngực kia. “Cô không thích…” Lục Ngạn Lâm tu bàn tay nghịch ngợm kia về. Anh đặt Trịnh An An ngồi trên mặt bàn, hai chân cô mở rộng kẹp chặt vào hông anh. “Vậy tại sao lại ăn mặc quyến rũ như vậy…” Lục Ngạn Lâm vừa hỏi, vừa cúi mặt vào khe rãnh kia, nhẹ nhàng dùng răng cởi sợi dây của áo ngực ra. Nhũ hoa mềm mại to lớn không còn gì che đậy, nhanh chóng vươn ra, cao ngất, rơi vào trong tầm mắt anh. “Cô Trịnh phải nói thật đi… Là cô thích em đúng không?” “Ưm… Ưm…” Trịnh An An hơi ngả người về phía sau, cánh tay chống trên mặt bàn. Một bên ngực bị anh nắm lấy, bên còn lại cũng bị anh cắn mút. “Thích… Ưm… Cô thích bạn học Lâm… Cô muốn quyến rũ bạn học Lâm… Ưm…” Trịnh An An run rẩy đón nhận từng đợt ngứa ngáy tê dại từ nơi kia, thở dốc mà trả lời anh từng cơn ngắt quãng. “Vậy cô Trịnh của em là một tiểu dâm đãng…” Giọng nói trầm khàn của Lục Ngạn Lâm truyền đến tai của Trịnh An An. “Nên em thật muốn chơi chết cô Trịnh…” “Ưm… A… Không…” Trịnh An An lắc lắc mái tóc dài. “Cô không phải… không phải tiểu dâm đãng, cô chỉ thích… chỉ muốn… một mình bạn học Lâm thôi…” “Không phải sao?” Lục Ngạn Lâm luồn tay vào trong vạt váy Trịnh An An. “Vậy là cô Trịnh muốn… quyến rũ em nên mới không mặc quần trong sao?”
“Ưm… A… Đúng… A…” Trịnh An An khẽ lắc lư hông nhỏ, nghênh đón ngón tay dài của Lục Ngạn Lâm. Bàn tay anh lướt qua đùi trong non mềm, dấy lên từng ngọn lửa như muốn thiêu đốt da thịt cô. “Là cho bạn học Lục… A…” “Vậy cô Trịnh yêu em không?” Lục Ngạn Lâm chạm tới nơi đã sớm ướt đẫm kia, dùng tay xoa nắn huyệt thịt phấn nộn, ngón tay lướt qua viên trân châu mềm mại tiến thẳng đến hoa động đẫm nước kia. “Bạn học Lục thích cô Trịnh. Bạn học Lục yêu cô Trịnh lắm.” “Yêu…” Trịnh An An ngửa hẳn người ra, nằm dài trên bàn học. Váy ngắn được vén lên đến hông, chân dài mở rộng run rẩy từng đợt ra vào của ngón tay anh. “Bạn học Lục cho cô đi…” “Cho gì chứ?” Lục Ngạn Lâm híp mắt nhìn dáng vẻ động tình của Trịnh An An, thật muốn trêu đùa cô. Anh nhìn cô như sói săn đang nhìn một con cừu non béo bở đã dâng đến tậng miệng, nhủ thầm trong lòng phải trừng trị chú cừu béo không biết trời cao đất dày này như thế nào. “Cô Trịnh phải nói rõ thì em mới có thể thực hiện được nguyện vọng của cô được.” “Ưm… A…” Trịnh An An run rẩy mà lên cao trào. Miệng huyệt nhỏ hẹp chứa ba ngón tay của người đàn ông chặt khít khiến cô như muốn nổ tung. Ngón tay của anh thon dài, trên ngón giữa còn có vết chai do cầm bút lâu mà thành. Bàn tay lớn của anh ép chặt lấy hai mép thịt mềm mại bên ngoài, ngón cái như có như không gảy lấy viên trân châu kia. Động tác của anh mỗi lúc một nhanh hơn, tiếng nước chèm chẹp hòa cùng tiếng va chạm và tiếng rên rỉ của Trịnh An An tạo nên một tổ hợp âm thanh hoàn mĩ. “A… Ân… Lâm… Chậm… Chậm thôi… A…” “Ôi cô Trịnh, sao cô lại tè ra nhiều nước thế này?” Lục Ngạn Lâm vẫn tiếp tục “vai diễn” của mình. Anh kéo chân Trịnh An An cong lên thành chữ M đặt lên vai mình, hướng mặt về nơi tư mật đang o ép mà phun từng ngụm nước kia. “Để em xem nào…” “A… Đừng…” Trịnh An An có như thế nào cũng chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi. Mặc dù đã được Lục Ngạn Lâm “dạy dỗ” nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ mỗi khi anh nhìn đến nơi đó. “Nơi đó là nơi tư mật của phụ nữ, bạn học Lâm không được nhìn.” “Vậy nếu em là bạn trai cô Trịnh thì được chứ?” Lục Ngạn Lâm vờ ngẩn người, hơi thở trầm đục len lỏi trên bắp đùi trong của Trịnh An An. “A… Bạn trai… Cũng không được… Phải là… Là…” Trịnh An An lắc đầu nguầy nguậy. “Vậy thì em không nhìn nữa.” Lục Ngạn Lâm cúi đầu, giả vờ tiếc nuối. “Là chồng của cô Trịnh thì được.” Trịnh An An nâng cao chân, kẹp lấy cô Lục Ngạn Lâm. “Cô muốn bạn học Lục là chồng của cô.” “Vậy được, bạn học Lục sẽ là chồng của cô Trịnh, sẽ mãi mãi yêu thương cô Trịnh hết mình.” Lục Ngạn Lâm nhoẻn miệng cười. “A… A…” Lục Ngạn Lâm cúi đầu, chiếc lưỡi mềm mại trực tiếp đâm thẳng vào huyệt động nhu mềm ki, đảo một vòng mà nuốt trọn dòng nước đang phun ra. Trịnh An An lắc lắc cánh mông, hai tay đưa lên tự ôm lấy ngực mình học theo động tác của anh mà xoa nắn. “Ưm… Cho… Cho em… Em muốn… Lâm…” Tiếng kêu của Trịnh An An như tiếng mèo, vừa mềm mại vừa gợi tình, đánh vào lỗ tai Lục Ngạn Lâm. Anh khẽ cắn lên hai cánh môi huyệt thịt, giọng nói khàn khàn mà nam tính, vờ chất vấn mà lại như cưng chiều cô. “Ai bày em trò bậy bạ này chứ?” “Ưm… Thích không?” Trịnh An An ánh mắt mơ màng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang vùi mặt vào giữa hai chân mình. Cô vươn tay nắm lấy mái tóc dày đen láy của anh, ngón tay nhỏ đan vào trong từng nếp tóc. “Thích. Thích lắm.” Lục Ngạn Lâm mỉm cười nhìn Trịnh An An, kéo chân cô xuống. “Nhưng anh phải dạy cho em một bài học mới được. Dám đùa bỡn anh cơ đấy.” “A…” Trịnh An An bị Lục Ngạn Lâm ôm lấy thân mà xoay người. Nửa người trên của cô nằm sấp xuống mặt bàn, mông tròn cong lên cao, chân dài đứng xuống đất. Lục Ngạn Lâm kéo khóa quần, giải phóng cự vật đã muốn cứng lên từ lâu, trực tiếp tách cánh mông tròn trịa mà đâm thẳng vào sâu trong hoa tâm. “A… Lâm…” Cự vật to lớn xâm nhập bất ngờ, Trịnh An An khẽ giật mình. Huyệt nhỏ ướt át như đón chờ anh, lập tức chảy ra một dòng nước ấm nóng. C*n thịt to dài chen vào tầng tầng lớp lớp mị thịt chật hẹp, tiến sâu chạm đến điểm G mẫn cảm. “Lâm…” Lục Ngạn Lâm như cảm thấy có hàng ngàn đôi môi nhỏ bên trong cùng nhau mút lấy vật lớn kia của anh. Bao nhiêu lần anh đều suýt phải đầu hàng bởi sự chật khít này của cô. “Hừ, tiểu tao hóa. Em thật biết cách cắn người mà.” Lục Ngạn Lâm vỗ một cú vào cánh mông tròn cô tiếng thật kêu. “Vì sao nơi này lại chật hẹp như vậy chứ?” “Ưm… A…” Trịnh An An chống tay lên mặt bàn, bầu ngực sữa đỏ hồng lắc lư theo từng cú va chạm của Lục Ngạn Lâm. “Không… Không biết…” “Hừ, tiểu tao hóa dâm đãng.” Hai cánh mông đào non mịn in hằn dấu tay của Lục Ngạn Lâm. “Em đúng là khắc tinh của anh mà. Dám quyến rũ anh, dám đùa bỡn anh. Để em anh chỉnh chết em thế nào, bé con.” “A… Ưm… Lâm…” Trịnh An An cong người đón nhận anh. “Sâu… Sâu quá… Chậm… Chậm đi… A…” “Hừ, chậm lại thì sao thỏa mãn được em chứ hả?” Lục Ngạn Lâm một tay giữ lấy hông Trịnh An An, một tay hướng về phía trước nắm chặt bầu nhũ hoa của cô mà nhào nặn. Anh cúi người, hơi thở trầm đục hỗn loạn của anh len vào vành tai của Trịnh An An. Cự vật rút ra đến bao quy đầu rồi lại đâm thẳng vào. Cửa huyệt nhỏ xoắn xuýt mút chặt lấy côn thịt to lớn, phun từng dòng nước ấm men theo bắp đùi của cô mà chảy xuống, thấm ướt chiếc váy đồng phục còn vắt trên mắt cá chân kia. “Em đang thích thú đến thế kia mà.”
“A… Không… Không cần…” Tiếng da thịt va chạm bạch bạch hòa cùng tiếng rên rỉ ngắt quãng, tiếng thở hỗn loạn tạo nên một sắc âm kích tình. “Hừ, miệng nhỏ không thành thật.” Lục Ngạn Lâm nắm lấy một chân của cô đưa lên cao, hoa huyệt mở rộng hết cỡ nghênh đón cự vật to lớn. “Miệng dưới đã ướt đến thế kia kìa. Phải trừng phạt.” “A.. Ưm… Lâm…” Trịnh An An nằm rạp xuống bàn, mái tóc dài xõa lộn xộn, ướt đẫm mồ hôi. Cô như một nàng tiên cá đang mắc cạn phải phơi mình dưới ánh mặt trời mà chờ chết. “Đừng… A…” Một cảm giác vừa nóng rẫy, vừa tê dại thiêu đốt từng tấc da thịt Trịnh An An. “Em… Không chịu được… A… Không…” Lục Ngạn Lâm luật động mỗi lúc một nhanh, cửa huyệt non mềm bị thúc đến sưng tấy, nuốt ra nuốt vào vật to lớn, phun từng ngụm d*m thủy ướt át. “Chơi chết em, để xem em cầu xin anh thế nào.” “Không… A…” Trịnh An An cảm thấy cơ thể lúc này dường như không còn là của mình nữa rồi. “Em… Em muốn… A… Đừng… Em sắp…” “Yên lặng nào, kẻo học sinh bên ngoài sẽ nghe thấy đấy.” Lục Ngạn Lâm vỗ vỗ vào mông cô. “Hừ, miệng nhỏ này đúng là nên cho ăn no để im lặng đây mà.” Trịnh An An lắc lư mà đạt cao triều, d*m thủy bắn thẳng ra, tưới lên đầu cự vật đang ở trong người cô, chảy một mảng thấm ướt quần đen của Lục Ngạn Lâm. Cự vật to lớn nhận lấy dòng d*m thủy tuôn trào kia, lắc lư vài cái rồi phun thẳng vào sâu trong hoa tâm một dòng t*nh dịch trắng đục. Trịnh An An cảm thấy cơ thể mình như bị rút hết sức lực, tựa một con rối đứt dây mà khuỵu xuống. Cũng thật may Lục Ngạn Lâm đã bắt lấy hông cô, kéo cô ngồi xuống lòng mình. “Bé con, lần sau còn đùa với lửa nữa không?” Lục Ngạn Lâm nghiêng người nhìn Trịnh An An đang gục đầu vào trong ngực mình mà thở hổn hển. “Không.” Nghe thấy mùi mờ ám trong giọng nói của anh, cô liền lắc đầu nguầy nguậy. “Không dám nữa.” “Nhưng anh còn muốn nữa, làm sao bây giờ?” Lục Ngạn Lâm khẽ cười, nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô gái nhỏ như một chú nai con vừa rơi vào bẫy của bác thợ săn. Anh ôm lấy cô xoay người, mặt đối mặt với anh. Cự vật vừa một lần nữa cao trào nay lại có xu hướng đứng thẳng lên phía trong cô. “Em nhìn đây, rõ là ăn chưa đủ. Nơi nhỏ này, lại muốn nuốt chửng lấy anh này.” “Anh… Vô sỉ…” Lục Ngạn Lâm nắm lấy hông Trịnh An An mà đưa đẩy lên xuống. Huyệt mềm sưng tấy mở rộng, nuốt lấy gắt gao vật lạ to lớn kia. Lục Ngạn Lâm nắm tay Trịnh An An đưa xuống hơn giao hợp nguyên thủy nhất của con người, để cô trực tiếp chạm vào nơi hoan ái kia. “A…” “Sao? Có muốn không?” Lục Ngạn Lâm không nhanh không chậm nắm lấy hông nhỏ mà lắc lư. “Bé con, em nhìn cơ thể thành thật quyến luyến của em đi.” “Em đói bụng…” Trịnh An An giả vờ mếu máo. “Lát nữa còn phải đến phòng thể dục đi tắm nữa.” Hôm nay vẫn là ngày mặc đồng phục mùa đông, nhưng vì muốn làm trò quyến rũ Lục Ngạn Lâm nên cô mới đổi sang đồng phục mùa hè. Hơn nữa, bộ đồng phục kia bây giờ quả thật không thể mặc lại nữa rồi. “Khi nào anh ăn no rồi anh sẽ đưa em đi ăn.” Lục Ngạn Lâm ngả ngớn nhìn Trịnh An An, tay vẫn giữ chặt lấy hông cô. Hông nhỏ bị anh nắm lấy cơ hồ như muốn gãy đôi ra. “A… Ưm…” Cảm giác nóng rẫy kì lạ kia lại đốt cháy Trịnh An An. Cả người cô như có một dòng điện chạy qua, đẩy cô một lần nữa rơi vào bể dục vọng. “A…” “Cầu xin anh đi.” Lục Ngạn Lâm bắt lấy biểu cảm của Trịnh An An liền dừng lại. “A… Anh xấu…” Trịnh An An đã rơi vào trong bể trầm luân, không còn một tia lý trí nào cả. Cô như một con rắn độc uốn lượn trên người anh. Bàn tay thon dài nắm lấy bả vai Lục Ngạn Lâm, mông tròn lên xuống theo tiết tấu. Chưa đến mười cái, Trịnh An An đã cảm thấy chân mình nhức mỏi rồi. “Huhu, em muốn… Lâm… Xin anh… Cho em… Em muốn anh…” “Anh cho em cái gì, hửm?” “Cho em… Cho em côn thịt lớn… Thao em đi… Em muốn… Xin anh… Lâm…” Trịnh An An hôn lên cánh môi mỏng của người đàn ông kia, tham lam mút lấy hương vị nam tính của anh. Giọt nước mắt của Trịnh An An rơi xuống như viên pha lê óng ánh, chạm vào gò má của anh. “Được, cho em hết.” Lục Ngạn Lâm khẽ bật cười, nhanh chóng đảo khách thành chủ. “Bé con, anh yêu em…” Tiếng hoan ái mĩ dục lại vang lên trong căn phòng kia. Người đàn ông mạnh mẽ, vững chãi, người phụ nữ mềm mại, nhu tình. Hai bóng hình hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh kích tình mà lại đẹp tuyệt vời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]