Một năm mới lại đến. Những cơn mưa tuyết cũng dần ít đi. Sau kỳ nghỉ đông là thi học kỳ 1. Và vẫn như những cuộc thi trước, Trịnh An An vẫn giữ vững vị thứ 1. “Đề toán lần này khó vậy mà cậu được 100 điểm sao An An?” Lớp phó Hứa Mỹ tiến đến bàn cô. “Bài này làm sao vậy nhỉ?” “Bài hình này ý, cậu chỉ cần vẽ thêm trục đồ thị như thế này… thế này…” Trịnh An An dời mắt khỏi cuốn truyện, những lúc bạn bè trong lớp hỏi bài cô đều không ngần ngại mà giúp đỡ. “Hừm, không hổ là bạn gái của học thần.” Hà Hiểu Như khẽ huých tay cô bạn. “Toán 100, Hóa học 100. Trịnh học bá có thể nào san bớt cho tiểu muội này một ít được không?” “Nhà tớ đây còn một học bá Trịnh Nhật Quân, mặc dù đã bị che mờ bởi học thần Lục nhưng vẫn còn một chút giá trị, cậu có thể mang luôn, không tiễn.” Trịnh An An lừ mắt nhìn cô bạn. “Điểm cậu mà cứ thế này thì sẽ kéo chân gen nhà tớ mất thôi.” “Biết làm sao được, đề thi này khó quá… An An à An An, vì sao cậu có thể xuất sắc được vậy chứ?” Hà Hiểu Như thở dài nằm sấp lên mặt bàn. Khó gì chứ, là do kỳ thi lần này tâm trạng cô bị ảnh hưởng quá nhiều từ sau kỳ nghỉ đông mà thôi. Từ ngày hôm đó, cô tránh mặt Trịnh Nhật Quân một cách triệt để. Hai nhà cạnh nhau nhưng cũng hơn nửa tháng rồi cô cũng chưa được gặp anh. Anh có sang tìm cô vài lần, nhưng cô đều lấy lý do không khỏe để không tiếp anh. Cô cũng không biết lý do mình tránh mặt anh là gì, nhưng cô biết chắc chắn lý do mà mình không muốn gặp anh nữa. Cô đã quyết định buông tay mối quan hệ này rồi. Sáng hôm đó, anh dậy từ rất sớm. Hà Hiểu Như không biết anh đi đâu, đến lúc về, anh đưa cho cô một gói thuốc, và nói xin lỗi. Lời xin lỗi của anh có tác dụng gì cơ chứ? Phải rồi, chấm dứt rồi, mối tình đơn phương của cô cũng đã đến lúc phải chấm dứt rồi. Hà tất gì phải cố níu lấy một mối quan hệ dẫu biết chắc là vô vọng chứ? “Xuất sắc ư?” Bỗng một tiếng nói ở trước mặt kéo Hà Hiểu Như về thực tại. Một mùi thanh thanh trầm ấm của gỗ mới đập vào mũi cô. “Hay là do đã biết đề từ trước?” “Cậu muốn gì?” Cô gái ngồi bàn sau của Hà Hiểu Như và Trịnh An An đứng phắt dậy. Trình Dao có thể hình khá to, lại cao ngang với Trịnh An An, cô đứng lên có thể đấu mắt với một tên con trai cao 1m7 như Lưu Hạo Nhiên. Lưu Hạo Nhiên – học bá khối tự nhiên, người luôn đứng vị thứ hai từ khi mới vào trường đến nay, chỉ duy nhất một lần đứng nhất lúc đầu năm học. “Cậu tự tiện xông vào lớp chúng tôi kiếm chuyện là có ý gì?” “Ý gì?” Lưu Hạo Nhiên khoát tay, cười nhếch mép nhìn cô gái đang ngồi thẳng lưng cao ngạo trước mặt kia. Cô có muôn khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt đã khiến anh động lòng từ lần đầu tiên gặp cô ở trường cấp hai Minh Anh. Ngày hôm đó là một ngày nắng đẹp, lễ khai giảng cuối cùng của anh ở trường cấp hai, anh được vinh dự làm người kéo cờ buổi lễ vì có thành tích xuất sắc. Nhưng ba năm liền, anh luôn đứng ở vị trí thứ hai, nên thành tích xuất sắc kia có nghĩa là gì chứ? Người kéo cờ chung với anh là một cô gái tên là Trịnh An An, là người luôn đứng vị thứ nhất của khối. Trịnh An An, anh đã vô số lần tức giận, ganh tị, lẫn tò mò của một cậu con trai mới lớn, nên cũng đã nhiều lần đi ngang qua lớp của cô. Nhưng tất cả những gì anh nhận lại là một bóng lưng lúc nào cũng cúi mặt vào sách – một con mọt sách chính hiệu, anh đã từng khinh khỉnh cho rằng như thế. Nhưng đến lúc anh được đứng đối diện cô gái kia, cô gái khiến anh không thèm để mắt đến trong những năm qua, lại khiến anh đổ gục. Gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài được thắt thành bím đuôi sam. Rõ là kéo Cô đứng đối diện anh, tà áo trắng bay bay trong gió, nét mặt hờ hững giống như không có gì có thể đặt được vào mắt cô nhưng lại không kém phần nghiêm túc đã khắc sâu vào trái tim anh. Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, từ khi một cậu bé mười bốn tuổi chưa hiểu tình cảm đó là gì, đến khi trở thành một chàng trai mười tám tuổi. Nhưng cô vẫn luôn như thế, vẫn không để anh vào mắt. Anh cứ nghĩ đến một ngày có thể vượt qua cô, cô sẽ nhìn lấy anh một lần. Vậy nên bốn năm theo đuổi cô, anh càng cố gắng hơn, cố gắng để trở thành một người xứng đáng ở bên cạnh cô, cố gắng trở thành một chàng trai hoàn hảo để cô có thể tựa vào. Nhưng hóa ra, cô chính là vị tiểu thư của nhà họ Trịnh lừng lẫy kia, một người con gái mà anh mãi mãi không thể đứng ngang bằng. Nhà anh là một gia đình khá giả, nhưng không thể sánh được với gia thế của cô. Anh lại càng không thể bì kịp Lục Ngạn Lâm – người đàn ông của cô. Hóa ra, không phải là cô không để ai vào mắt, mà vì trong mắt cô chỉ có một người đàn ông quá hoàn hảo kia rồi. Vậy thì còn chỗ nào cho anh nữa chứ? Thật là nực cười… Cũng như bây giờ vậy, cô ngồi đó nhìn anh, đôi mắt nâu tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu, trong veo nhưng lạnh lùng. Anh không thể đọc được suy nghĩ gì trong đôi mắt đó cả. Anh không tìm ra được một chút dấu vết của sự sợ hãi, lo lắng, chột dạ nào của cô. Rõ là anh mới là người có lý nhưng khi nhìn đôi mắt đó, anh lại cảm thấy mình mới là kẻ đi gây chuyện.
“Có chuyện gì?” Mãi một lúc sau, Trịnh An An mới cất tiếng, kéo suy nghĩ của Lưu Hạo Nhiên về thực tại. Cô trong mắt anh vẫn dáng vẻ như thế, như một nàng công chúa thực sự. Khuôn mặt thanh tú không biểu lộ ra một sự dư thừa nào, ánh mắt nâu thanh khiết lãnh đạm. Cô ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào anh, dường như để anh nhận ra rằng cho dù ngay lúc này anh đang từ trên nhìn xuống cô thì cô vẫn hơn anh rất nhiều. Anh không xứng, hoàn toàn không hề xứng với cô. Suy nghĩ đó khiến cho Lưu Hạo Nhiên cảm thấy bức bối. Trong một thoáng chốc anh đã có suy nghĩ bỏ chạy, đi thật xa khỏi ánh mắt kia. Nhưng anh không thể, anh phải làm chuyện này đến cùng. “Tôi tìm thấy tờ giấy nháp này trong thùng rác trước cửa lớp cậu, trên đó còn có tên cậu nữa. Bài này là bài cuối trong đề thi môn toán vừa rồi. Vì sao cậu lại biết trước đề? Vì cậu là tiểu thư nhà họ Trịnh nên có quyền mua được đề thi? Hay vì cậu là bạn gái của thầy Lục nên cậu có đề của tất cả các môn? Vậy là cái vị thứ nhất kia của cậu là được mua bằng tiền nhà họ Trịnh các người, tôi nói đúng chứ!” Lục Hạo Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh để truy vấn Trịnh An An. Nghe đến câu cuối cùng, Trịnh An An và Hà Hiểu Như đều nhíu mày khó chịu. Những câu trên là câu hỏi, nhưng câu kết luận cuối cùng kia, lại chính là một câu khẳng định. Vậy khác nào định sẵn tội cho cô đâu chứ. Câu chất vấn của Lưu Hạo Nhiên đã khiến bầu không khí của lớp 12C1 rơi vào trầm lặng. Tất cả đều không tin nổi vào tai mình. “Này, cậu có bị điên không đấy?” Hà Hiểu Như đứng phắt dậy. “Chỉ có cái này thôi mà cậu…” “Hiểu Như.” Trịnh An An khẽ kéo tay Hà Hiểu Như, tỏ ý trấn an cô bạn. “Nếu cậu muốn làm sáng tỏ chuyện này thì có thể mang tất cả bài tập làm nháp của tôi lên báo cáo với thầy hiệu trưởng. Nhưng nếu tô vô tội, thì tôi mong cậu sẽ có lời xin lỗi tôi thật thích đáng. Hoặc là cậu đã thấy Đặng Mỹ Kỳ…” “Trịnh An An, cậu đừng có khinh người quá đáng!” Lưu Hạo Nhiên giận dữ hét lớn. “Được thôi, nếu đã vậy thì cùng tôi đến phòng Hiệu trưởng, để xem Trịnh Hà cứu cô kiểu gì cho biết.” “Hừ, Lưu Hạo Nhiên, cậu đừng ngậm máu phun người. Trịnh An An ở trong lớp học tập như thế nào chúng tôi đều biết rõ cả. Chỉ vì một bài toán nháp mà cậu đến đây gây rối, cậu thèm khát hạng nhất đến điên rồi à?” Cô bạn bàn sau Trình Dao lớn tiếng đáp lại Lưu Hạo Nhiên. “Mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc, lại không biết về nhà ôn bài đi mà ở đây la lối. Điều xx, trang xx bộ luật Hình sự, kẻ có hành vi xâm hại đến quyền và nhân phẩm của người khác…” Cán sự học tập Hứa Mỹ nhàn nhã lên tiếng. “Hừ, các cậu đợi đó đi!” Lưu Hạo Nhiên mím môi, cắt ngang lời của Hứa Mỹ rồi xoay người đi. “Dao Dao, cừ lắm!” Hà Hiểu Như xoay người nháy mắt với Trình Dao. “Cậu bật lại đại thần trong lòng cậu như thế không buồn sao?” “Không buồn.” Trình Dao cười lớn. “Chỉ là đẹp trai một chút, học giỏi một chút thôi mà, tớ đây mới không thèm anh ta! Anh ta kiêu căng, ngạo mạn thế kia tớ còn thấy chướng mắt thay. Tớ là fan couple số 1 của thầy Lục và An An cơ. Xì, anh ta đẹp trai không bằng thầy Lục, kết quả học tập lúc nào cũng thua An An, lại càng không bằng một góc của thầy Lục nữa. Nên tớ nói cũng có gì sai đâu chứ?” “Không hổ danh là Trình nhị tiểu thư, tớ duyệt!” “Cậu gọi cho thầy Lục nói với thầy ấy chuyện này đi.” Hà Hiểu Như xoay người nói với Trịnh An An, nhưng nói một nửa lại thôi. “Hay là…” “Không cần đâu, mấy hôm nay công ty có dự án lớn, các anh ấy bận lắm.” Trịnh An An nhìn sắc mặt Hà Hiểu Như, vừa rồi là cô ấy nhớ đến Trịnh Nhật Quân. Trịnh An An khẽ thở hắt, cũng không muốn hỏi thêm câu nói dở dang của cô bạn, chỉ cho cô ấy biết dạo gần đây Trịnh Nhật Quân rất bận. Trịnh An An là người duy nhất biết được cục diện bế tắc trong mối quan hệ của cô bạn thân và anh trai mình. Cô thỉnh thoảng cũng có nhắc đến anh trước mặt cô ấy nhưng nếu thấy tâm trạng Hà Hiểu Như không ổn, cô sẽ cố gắng né qua chuyện khác ngay.
Thật là... Như mèo bắt chuột vậy... Tết sắp đến rồi, các ứng dụng mà SunForest đã ra mắt cần phải thay đổi cấu hình sao cho phù hợp với không khí chào năm mới. Thế nên dạo gần đây cả Trịnh Nhật Quân lẫn Đường Nhật Minh và Lục Ngạn Chẳng mấy chốc, chỉ 5 phút sau, Trịnh An An đã được mời lên phòng Hiệu trưởng làm việc. Cô mỉm cười trấn an các bạn, khoác chiếc áo dạ màu vàng đất lên người rồi ung dung bước đi, không hề lo lắng gì về việc bản thân đang bị buộc tội gian lận. “Thầy gọi em ạ?” Trịnh An An vừa mở cửa phòng thầy Hiệu trưởng đã thấy Lưu Hạo Nhiên sầm mặt ngồi đó, bên cạnh là Triệu Bang – giáo viên dạy toán lớp cô đồng thời là chủ nhiệm lớp 12A1, cũng là giáo viên ra đề môn toán trong kỳ thi vừa rồi. “Bài toán này, em đã bắt gặp ở đâu?” Hiệu trưởng nhìn Trịnh An An khẽ mỉm cười. Ông tin vào nhân phẩm cô học trò này, hơn nữa chuyện lố bịch như nhà họ Trịnh mua đề cho cô chắc chắn không thể xảy ra trong ngôi trường này. “Nó bắt gặp ở đâu được?” Triệu Bang cười khinh khỉnh. “Là đề tôi tự nghĩ ra thì nó có thể có trước ở đâu được?” “Ý anh là gì? Anh muốn kết tội tôi rằng tôi truyền đề thi ra ngoòa hòng kiếm tiền?” Hiệu trưởng nghiêm mặt nhìn Triệu Bang. “Tôi không có ý đó, nhưng tôi…” “Hai thầy không cần phải suy xét đâu ạ.” Trịnh An An trầm giọng ngắt lời Triệu Bang, đánh mắt một vòng nhìn Lưu Hạo Nhiên, đến Triệu Bang, rồi lại nhìn thẳng vào mắt của thầy Hiệu trưởng. Cô đứng thẳng lưng, không thiếu đi sự lễ phép của một người học sinh nhưng vẫn có được sự kiêu ngạo rất riêng của Trịnh An An. “Nếu bạn học Lưu và thầy Triệu đã cho rằng em gian lận thì em có thể chứng minh rằng em không hề làm chuyện đó, được không ạ?” “Em muốn làm gì?” Hiệu trưởng nhíu mày nhìn cô học trò. Mỗi năm tập đoàn Trịnh Hà đều đầu tư vào cơ sở vật chất cho trường một số tiền rất lớn, bởi hai vị tiểu thư của Trịnh Hà đều đang theo học ở đây. Nhưng bây giờ nếu không giải quyết thỏa đáng chuyện này, gây ấm ức cho cô chủ nhỏ nhà họ Trịnh thì quả thật không hay chút nào. “Em muốn thi lại trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.” Trịnh An An mím môi. “Được không ạ?” “Để thầy nghĩ xem.” Hiệu trưởng nhìn Trịnh An An, nhìn đôi mắt vừa bình thản vừa cao ngạo đó, thật giống thầy giáo của ông ngày xưa. “Nhưng…” Nhưng nếu bây giờ cho em thi lại thì khác nào nghi ngờ em cũng như nghi ngờ thầy cô trong bộ phận kiểm tra và sao in đề thi cơ chứ. Em chắc chắn không làm điều đó, vậy nên nếu dùng cách thức cực đoan đó chứng minh em vô tội, thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến em, đến nhà trường? Câu nói phía sau của thầy Hiệu trưởng không thể thốt ra được, nhưng Trịnh An An cũng đã đoán được phần nào rồi. Cô mỉm cười nhìn Lưu Hạo Nhiên. Nụ cười của cô, sao mà rực rỡ đến mức chói mắt vậy? “Chứng minh gì nữa chứ?” Trịnh Bang cười mỉa. “Thầy chỉ cần trực tiếp ra lệnh đuổi học là được rồi, là cô ta đã ăn cắp đề thi, cô ta và bạn trai cô ta, chắc chắn bạn trai cô ta làm đấy.” “Thầy Triệu có điều gì muốn nói với tôi à?” Bỗng cánh cửa từ phía sau mở ra. Một thân ảnh sơ mi trắng, áo khoác dạ đen bước vào. “Nếu thầy muốn nói chuyện gì về tôi hay buộc tội tôi thì nên tham vấn trước mặt tôi mới phải chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]