“Một kem xoài, một kem dâu sữa, một sữa nóng ít ngọt, và hai café đen đá.” Lục Ngạn Lâm không quay sang hỏi Trịnh An An muốn ăn gì mà trực tiếp order món. “Cảm ơn!”
“Hừ, sao không hỏi em muốn ăn kem gì chứ?” Trịnh An An nhỏ giọng lầm bầm. “Thật bất công!”
“Không muốn ăn kem dâu sữa à?” Trịnh Nhật Quân thấy vẻ mặt ngang ngược của cô em gái, khẽ nhướn mày. “Tiếc thật nhỉ? Vậy anh bảo đổi sang kem dừa vậy.”
Kem dâu sữa là món kem Trịnh An An thích nhất, còn kem dừa lại là món cô không thích nhất. Trịnh Nhật Quân là anh trai cô, dĩ nhiên là biết cô thích kem dâu sữa nhất, Hà Hiểu Như cũng biết. Tuy vậy người đàn ông đã rời đi mười năm qua rồi, hóa ra anh vẫn còn nhớ món ưa thích nhất của cô là gì.
“Anh muốn bị đập à?” Trịnh An An trừng mắt lại. “Anh không ở đây em thi lên đai nâu rồi đấy. Đợi đủ mười tám tuổi em lên đai đen cho anh biết tay.”
“Ồ vậy sao?” Trịnh Nhật Quân cười phá lên. “Trịnh tiểu thư à, anh ăn cơm bà Trịnh nấu nhiều hơn em 4 năm cơ đấy. Lúc em vừa khoe anh em lên đai xanh thì anh đã thi đai đen rồi. Bây giờ thì trong 3 chúng ta, em là đai thấp nhất đấy.”
“Gì?” Trịnh An An mạnh mẽ đáp trả. “Vậy anh chắc chắn là em không làm gì được anh à?” Vừa dứt lời, ngay lập tức gót giày của cô giậm thẳng lên mu bàn chân của Trịnh Nhật Quân.
“Ối!” Trịnh Nhật Quân hét lên. “Con nhóc thối tha này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-la-hang-xom/1107745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.