Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau
Sáng hôm sau, cô đi học rất sớm. Ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay đến cả chục lần. Mẹ cô bước đến lấy đồ ăn sáng cho cô. _Đừng ngắm nữa, rách cả mắt bây giờ ăn đi!_Bà Hạ nhìn cô rồi lên tiếng. Cô ăn nhanh rồi xách balo lên và đi. _Con đi đây! Bye mẹ ... Hôm nay, tiết đầu là môn anh văn do anh dạy, cô rất ghét môn này. Vậy mà hôm nay lại học rất chăm chỉ. Cực kì chăm chỉ. Những câu cơ bản cô đều phát biểu để làm bài tập vì cô bổng nhiên thích lên bảng cầm phấn viết để khoe bàn tay xinh xắn có chiếc nhẫn lấp lánh đây mà. Cô đang lên bảng làm bài. Có tiếng bước chân đi vào. _Thầy có thể cho em Quân nghỉ học hôm nay không thầy chủ nhiệm?_Có người gọi tên mình và xin cho mình nghỉ học? Cô tò mò nhìn xuống phía dưới thì thấy bà Kim đang nói chuyện vơi anh! Cả lớp nhìn bà thấy rất quen vì hôm qua đi sinh nhật, vậy mà hôm nay bà đeo kính râm vào khiến cho cả lớp nhìn thấy vừa lạ vừa quen. _Đây là giờ học thưa bà_Anh và bà quả nhiên giả vờ không quen biết nhau thì phải. Nói chuyện rất xa lạ với nhau, cô ngưng viết bảng há miệng chờ hai người nói. Bà đang làm gì vậy? Sao lại đến đây vào giờ này? _Hôm nay nhà của Bé Quân có chuyện, mong thầy thông cảm cho nhé!_Bà nói, rồi nhất mắt với anh. Anh nhìn bà rồi gật đầu quay qua cô. _Em có thể đi với Mẹ chồng của mình._Anh nói khiến cả lớp giật cả mình. Mẹ chồng? Chả lẽ cô đã có hôn ước? Cả lớp toàn dấu chấm hỏi trên đầu. _Dạ nhưng..._CÔ nhìn xuống phía Nhung ở dưới. Bà nhìn thấy vậy liền mỉm cười. _Cho cả bé Nhung luôn nhé?_,Bà nói, Anh nhìn bà nhăng nhí rồi gật đầu. Được sự chỉ dẫn của bà hai người đã đi theo bà vào một chiếc xe BMW. _Đến khu thương mại!_Bà nói với tài xế, tài xế gật đầu rồi lập tức lái xe đi. Đến khu mua sắm với bộ đồng phục học sinh, may mà không phải thứ hai, nếu không cô và Nhung sẽ bị cho là quê mùa quá đi mất, đối với đòng phục này vẫn còn được. Bà Kim kéo hai người vào khu quần áo, nhìn từ trên xuống của cô, rồi bà lấy cho cô một chiếc váy xòe màu xanh nhạt. _Đi vào thay đồ cho mẹ _Bà đưa cho cô rồi bắt cô vào phòng thay. _Nhung con thích cái nào thì chọn đi nhé!_Nhung gật đầu rồi nhìn xung quanh, không biết mẹ của Huy có như vậy không, Nhung chưa từng gặp chỉ có vài lần nói chuyện điện thoại với bà. Nhưng nghe giọng nói của mẹ Huy rất là hiền dịu, Nhưng cũng mong sao mình cũng có được người mẹ chồng giống như Cô. Nhung nhìn xung quanh rồi vẫn chưa lựa được cái nào thấy vậy bà Kim liền đưa ra cho cô một bộ váy đỏ đô nhìn rất đẹp. _Của con, vào thay đi! Sau khi thay đồ xong, hai người bước ra trong cái váy xinh xắn.Bà Kim gật đầu rồi quay qua cô nhân viên. _Tôi lấy hai bộ này gói lại đồ cũ kia cho tôi_Bà nói xong rồi đưa thẻ thành toán cho cô Ta. Tiếp theo đó là Bà dẫn cô và Nhung lựa giày dép, hôm nay bà bảo phải giúp con dâu và bạn nó thật xinh đẹp. Bà dẫn qua giận hàng này rồi đến gian hàng kia, cô thấy tiền lên đến sáu con số không thì chóng mặt, nhưng bà bảo không sao, cứ trừ vào tiền lây con trai bà và chăm sóc nó là được. Bà đã từng ao ước có con gái nhưng tata tiếc lại không được, nhưng không sao ông trời đã ban cho bà một đứa con trai rất khôi ngô, cùng môt đứa con dâu rất xinh xắn mà. ... Dạy xong tiết đầu tiên, Anh về phòng giáo viên đặt tay lên trán suy nghĩ xem người đêm qua là ai? Có trùng với người phim trước không? Hai tay xoa vùng thái dương của mình, ánh mắt anh dày đặc như sương mù. Chân mày khẽ chau lại mệt mỏi. "MT" hai từ này quả nhiên là một manh mối lớn, vì hầu hết đều có chữ này trong mỗi bức thư, lúc đưa cho anh dường như tay anh chạm phải một vật gì đó của kẻ đó. Lúc trước chuyện xảy ra ở biển là anh nói dối cô chắc chỉ là sơ ý và cho mọi người bớt quan tâm. Và dần dần không lập lại nữa khiến anh rất vui mừng và lãng quên chuyện áy đi. Nhưng hôm nay không phải là những chuyện xảy ra trong giấy mà là... một câu hàm xúc ý nghĩa "Sẽ có thời gian nhất định" không lẽ là một thời gian nào đó sao? Có thể là tuần sau, tháng sau hoặc là...Hôm nay! Nhắm mắt lại và suy nghĩ, hình như là chiếc đồng hồ đeo tay, kiểu dáng mà anh cảm nhận được thật là chiếc đồng hồ đắc tiền và của đàn ông! Nhìn xung quanh xem anh đã có mối thù với ai? Không có! À có đó là học sinh của Anh Thế Mạnh. Vậy chẳng lẽ "MT" là chữ Mạnh Thế viết ngược hay không? Nhưng... Có thể là một từ khác thì sao? Chiếc đồng hồ rất quen anh đã thấy nó và cảm nhận là nó, đúng rồi rất có thể là Mạnh bày trò. Và một thời gian nhất định? Chẳng lẽ là hôm nay? Lưu ý từ nhất định sẽ thấy được sẽ tương đồng với đó là chỉ một ngày sau đó! Chẳng lẽ cô sẽ gặp nguy hiểm? Anh lập tức gọi điện thoại cho cô ngay-lập-tức!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau