Chịu đựng không nổi nữa, Bảo Khang đưa hai tay che mặt lại, nhưng vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt long lanh rơi ra từ kẽ tay, lăn xuống từng giọt trên đũng quần. Cậu nấc lên trong đau khổ, nói: “Anh đang nói giỡn đúng không? Không vui chút nào.” Dù biết rằng lời nói vừa rồi của Minh Huy chắc chắn không phải là nói giỡn, thế nhưng cậu vẫn không ngừng muốn phủ nhận.
Minh Huy duy trì trạng thái không cảm xúc, nhìn sang chỗ khác: “Là thật. Anh muốn chúng ta dừng lại.”
Bảo Khang gào thét: “Dừng lại, dừng lại, dừng lại cái con mẹ anh!” Cậu không kìm được mà chửi thề, nhào tới túm lấy cổ áo của Minh Huy: “Con mẹ nó, anh nhìn tôi nhanh lên, nhìn thẳng vào mắt tôi đây này! Đồ độc ác! Đồ đáng ghét! Đồ dối trá!”
Minh Huy vẫn không nhìn, anh nói: “Đúng, anh là một tên dối trá. Em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào em muốn. Đánh xong chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”
“Không còn nợ nhau nữa? Còn tình yêu tôi dành cho anh thì sao? Anh nói một câu là có thể xem như không có gì sao? Anh có biết lúc biết anh nằm viện tôi đã lo lắng như thế nào không? Tôi từ dưới quê một mạch chạy lên đi để thăm anh, tôi đau đớn khi thấy anh nằm trên giường bệnh xanh xao, gầy gò. Đến cả việc bị ba đánh đau đến thấu trời vì chuyện này tôi cũng chịu đựng. Kết quả thì sao? Hôm sau đến bệnh viện thì anh đã xuất viện, nhắn tin gọi điện thì không được? Anh có biết tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-hot-boy/558070/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.