Trời vừa tờ mờ sáng. Bảo Khang giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra đã không thấy người bên cạnh. Cậu thật nhanh phóng xuống giường, trên mặt mang theo cảm xúc lo lắng. Anh ấy đâu rồi? Mới sáng sớm mà đi đâu thế? Cậu cầm điện thoại lên định gọi cho Minh Huy nhưng lại thấy tin nhắn Minh Huy gửi cách đây khoảng nửa tiếng.
[ Anh phải đi làm rồi. Thật tiếc khi không thể đợi đến lúc em thức dậy. Vừa đo thân nhiệt cho em xong, chắc em cũng đỡ bệnh rồi. Chúc em ngày mới vui vẻ, học ngoan nhé! ]
Bảo Khang mặc dù buồn lắm nhưng dù sao có tin nhắn để lại như thế cậu cũng được an ủi phần nào. Cậu cảm thấy thật khó hiểu, dạo này không biết Minh Huy làm gì mà suốt ngày chẳng thấy đâu, gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau lâu càng khó hơn. Lúc trước ngày nào cũng gặp, còn bây giờ có khi cả tuần còn chưa gặp được năm phút. Nghĩ như vậy, cậu thở dài. Cậu lại cảm thấy bản thân thật không phải, đáng lí tối hôm qua mình phải thức để tâm sự và nhìn ngắm anh ấy. Mình lại đi ngủ…
Ngây ngô một hồi cũng đã hơn sáu giờ, Bảo Khang tức tốc chuẩn bị đến trường. Vừa ra khỏi phòng cũng vừa vặn gặp Quốc Huy. Cậu thấy trên trán của Quốc Huy có gì đó khác thường, hỏi: “Trán của anh bị làm sao vậy? Hình như u một cục.”
Quốc Huy nhăn nhó, xoa xoa cục u trên trán, cũng hoàn toàn không biết chuyện gì: “Anh cũng không biết nữa. Đêm qua hình như có vật gì đó đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-hot-boy/558049/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.