Tạ Tranh không biết hắn ta có ngượng khi nói những câu đó không nữa, cô nghe thật kinh tởm đến mức nổi hết da gà rồi.
"Chú có tin là tôi kiện chú không? Tôi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường đó."
Cô nhếch mép, tí nữa thì quên bén đi việc vẫn còn đi học, may mà cô nhớ kịp chiêu này. Nhưng trái với những gì Tạ Tranh nghĩ hình như hắn ta không có vẻ gì là sợ sệt cả.
Mặc Kinh Vũ cười đáp.
"Năm bảy tuổi bởi vì mắc bệnh nặng nên đã nghỉ học hai năm, tính ra bây giờ thì em cũng đã hai mươi rồi nhỉ? Thảo nào điện nước lại đầy đủ như vậy."
Hắn khẽ đưa mắt xuống ngực của cô rồi che miệng cười.
Tạ Tranh ngay lập tức đưa tay che ngực lại, cô nghiến chặt răng trong lòng thầm mắng tên già dê này dám điều tra lý lịch của cô. Nhưng, chuyện này trước nay cô chưa từng nói với ai cả, ngoài những người trong gia đình ra thì không có ai biết. Hắn ta làm sao mà điều tra được chứ?
Tạ Tranh mãi nghĩ mà không chú ý, đến khi bị Mặc Kinh Vũ nhấc bổng cô lên bế đi thì Tạ Tranh mới hoàn hồn.
"Làm gì vậy? Thả tôi xuống mau lên."
Hắn vác cô trên vai hiên ngang bước ra ngoài mặc cho có bao nhiêu người nhìn thấy. Tạ Tranh mặt đỏ như đốt, cô không dám la lớn chỉ có thể đấm bình bịch vào lưng của hắn.
"Thả tôi ra, người khác đang nhìn kìa, chú bị hâm à?"
Mặc Kinh Vũ khẽ đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-em-thich-anh/2799942/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.